Câu này tương đương với việc chửi rủa toàn bộ đám đàn em của Phì Trùng, đám côn đồ càng thêm tức giận, hận không thể xông lên, đánh cho Phương Dạ thịt nát xương tan.
Nữ thư ký nói một cách khó hiểu: “Người trẻ tuổi mà, đừng tưởng rằng chỉ khen cậu hai ba câu là có thể lên bay lên thiên đàng luôn, nhà họ Long chỉ là đang tiếc cho một nhân tài mà thôi, đừng dựa vào điều này mà ở đó nói nhảm, nếu như chọc giận anh ấy, cậu có tin là tối nay cậu bị dìm xuống đáy sông không? Mau thả Tiểu Lục ra!”
“Đúng nhỉ, cô mà không nhắc là tôi quên mất đấy.” Phương Dạ làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, cầm chiếc ghế lên lần nữa.
Phì Trùng hừ lạnh một tiếng nói: “Tên nhóc thối, cậu thật sự muốn tìm đường chết à, nếu không đặt ghế xuống, không ai có thể cứu được cậu nữa đâu!”
“Dám sỉ nhục người của cha tôi, tội không thể tha!”
Lời vừa mới dứt, Phương Dạ không chút do dự đập chiếc ghế xuống.
Rầm!
Dưới con mắt quan sát của mọi người, chàng trai đầu húi cua bị đập gục xuống mặt đất, lại thêm một chiếc răng gãy văng ra ngoài…
Phì Trùng tức giận nói: “Tên khốn, gϊếŧ hết chúng nó, một đứa cũng không tha!”
Đám côn đồ sớm đã không kìm chế nổi rồi, sau khi nghe thấy mệnh lệnh, là như ong vỡ tổ ào ào xông lên, ai ngờ Phương Dạ đã xông lên trước, mục tiêu chính là đại ca của bọn họ Phì Trùng!
Bên đối thủ quả thực có rất nhiều người, vì lo cho an nguy của cha, Phương Dạ quyết định gϊếŧ đám côn đồ nay trước rồi mới gϊếŧ đại ca của chúng.
Hai mắt của Phó Minh đỏ lên, nhìn thấy người bạn đồng hành của mình đã xông lên, ngay lập tức xông lên theo phía sau.
Phương Dạ với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã cách mục tiêu chưa tới năm mét!
“Con mẹ nó, mau ngăn nó lại cho tao!” Phì Trùng sợ tới mức hồn bay phách lạc, chiếc ghế trong tay đối phương còn đang rỉ máu kìa, nhìn như vậy con mẹ nó thật sự rất sợ hãi đó, nếu bị chiếc ghế đánh trúng, bản thân không chết cũng bị lột da mất.
Nữ thư ký dìu anh ta dậy loạng choạng lùi về sau rồi chạy, đám côn đồ xung quanh thì như ong vỡ tổ ào ào xông lên, trong nháy mắt có ít nhất bảy tám cây côn đánh về phía Phương Dạ.
“Hây!”
Phương Dạ giơ cao chiếc ghế gỗ quét một cái diệt cả ngàn quân, ngay lập tức toàn bộ cây côn ở trước mặt đều bị bay ra xa!
Đám đông la hét liên tục, rất nhiều người bị cây côn bay loạn xạ đập trúng, mà những người ở gần thì càng bị chiếc ghế gỗ đó đập cho lên bờ xuống ruộng, ngã xuống như mấy cây cỏ đang bị cắt vậy.
Phì Trùng thấy vậy cực kỳ sợ hãi, cứ tiếp tục đánh như vậy, mấy chục tên côn đồ của mình cũng không chắc có thể ngăn được anh!
Nhìn thấy Phương Dạ thể hiện sức mạnh cường đại của mình giữa đám đông, Phó Minh trong lúc kinh ngạc đồng thời cũng tập trung nhìn về phía Phì Trùng, cầm ống thép lên rồi lao tới từ phía sau.
Sau khi anh ta không dễ gì mới vượt qua được hai tên côn đồ chặn đường, Phì Trùng và nữ thư ký đã chạy vào phòng làm việc.
“Chạy đi đâu?”
Vừa nghĩ đến cô bạn gái của mình bị ép phải nhảy lầu, Phó Minh càng thêm tức giận, xông lên đạp tung cánh cửa, khiến hai người đang trốn ở trong phòng hoảng sợ vô cùng.
“Phì Trùng, hôm nay mày chạy không nổi đâu!”
Phì Trùng run rẩy hỏi: “Này… vị đại ca này, chúng ta vốn dĩ không thù không oán, tôi cũng không sỉ nhục cha anh, anh cũng không cần phải đuổi cùng gϊếŧ tận tôi như vậy chứ?”
“Không thù không oán? Mày còn nhớ cô gái nhảy xuống từ tòa nhà thương mại năm ngoái không?”
“Anh có quan hệ gì với cô ta?”
Phó Minh tức giận nói: “Cô ấy là bạn gái của tao, mày nói xem có quan hệ không?”
Phì Trùng nói: “Thì cho dù hai người có quan hệ, vậy cô ta nhảy lầu cũng đâu liên quan gì tới tôi?”
“Vay có ba ngàn mà phải trả tới mấy chục vạn, mày còn dám nói bản thân vô tội? Tao gϊếŧ chết mày đồ khốn!”
Phó Minh giơ vũ khí lên muốn xông lên phía trước, Phì Trùng đột nhiên đẩy nữ thư ký qua.
“Tránh ra!”
Anh ta vừa đẩy nữ thư ký bị dọa đến mức hoảng hồn bạt vía sắc mặt trắng bệch ra, thì Phì Trùng đã lấy từ trong ngăn kéo bàn giám đốc ra một chiếc nỏ tự chế đã lên dây!
“Muốn đánh tao à? Tới đi, mày có gan thì cứ việc xông lên?”
Tình thế bỗng chốc bị đảo ngược, Phó Minh biết sức mạnh của loại nỏ tự chế này, nó có thể bắn thủng những tấm gỗ trong cự ly gần, lực sát thương của nó có thể so sánh như một viên đạn, cơ thể của người bình thường hoàn toàn không chịu nổi!
Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải từ từ lùi về phía cửa.
“Đứng yên!” Phì Trùng hét lên: “Muốn chạy à? Không có cửa đâu, Tiểu Phương, dùng dây trói tay chân hắn ta lại, sau đó chúng ta đi đối phó với thằng nhóc kia!”
“Không cần đâu, tôi đến rồi đây. ”
Phương Dạ vác theo một cái ống thép trên vai, chậm rãi bước vào.
“Mày… sao mày lại vào đây rồi?” Phì Trùng sợ hãi run rẩy hỏi: “Đám đàn em của tao đâu?”
“Không giỏi đánh nhau lắm, nằm xuống hết rồi.” Phương Dạ cười: “Bây giờ đến lượt anh rồi, Tiểu Phì Trùng.”
Phì Trùng hít một hơi thật sâu, một người một ngựa mà lại đánh hết sáu bảy mươi đứa đàn em của mình, con mẹ nó đây là đang quay phim kung fu à, hay là đám đàn em của mình toàn làm bằng đậu hũ, đụng vô cái là gục luôn?
Phì Trùng giả vờ bình tĩnh nói: “Tên nhóc thối, tao thừa nhận bản thân đã đánh giá thấp mày rồi, nhưng mày vẫn không đấu lại tao đâu, thấy cái nỏ này không, chỉ cần tao bóp nhẹ một cái, cơ thể của mày ngay lập tức có thêm một lỗ đó!”
Phương Dạ cười nói: “Dựa vào cái thứ đồ chơi này mà có thể khiến tôi thủng thêm một lỗ sao? Tôi không tin!”
Phó Minh lớn tiếng nhắc nhở: “Anh bạn, hắn ta nói thật đấy, sức mạnh của loại nỏ tự chế này rất lớn, có thể bắn xuyên qua tấm gỗ đó!”
Phì Trùng nói một cách đắc ý: “Nghe thấy chưa? Nỏ của tao có thể bắn liên tục đó, trong vài giây có thể bắn bọn mày thành cái tổ ong!”
Phương Dạ cười nhạt đi về phía anh ta: “Có gan thì anh cứ bắn đi, xem trên người chúng ta ai sẽ có thêm một lỗ.”
Nhìn đối phương càng lúc càng đến gần, trong lòng Phì Trùng vô cùng sợ hãi, bị dọa đến khàn cả giọng: “Mày đừng ép tao, năm đó ông đây cũng là kẻ tàn nhẫn số một Bắc Giang tiếng tăm lừng lẫy, còn dám tiến thêm một bước nữa, con mẹ nó tao bắn chết mày!”
Phương Dạ lạnh lùng hừ, ngược lại càng bước nhanh hơn, anh đã đi vào phạm vi sức mạnh tối đa của chiếc nỏ!
Phì Trùng vẻ mặt hung tợn, không chút do dự bóp cò: “Là mày ép tao, đi chết đi!”
Ngoài miệng nói rất ác độc, nhưng theo bản năng anh ta vẫn nhắm về phía đùi của Phương Dạ, dù sao làm loạn tới mức gϊếŧ người cũng là chuyện lớn.
Khoảnh khắc tiếng của chiếc nỏ vang lên, Phương Dạ cũng làm động tác vung gậy thủ, khi mũi tên sắt được bắn ra, lập tức khiến nó bay ngược trở lại!
Phập!
Phì Trùng chỉ cảm thấy trước mắt như đang nở hoa, cái đùi đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn, anh ta run rẩy nhìn xuống xem, chiếc mũi tên được bắn quay ngược lại đã đi vào sâu trong da thịt của anh ta, máu lập tức chảy ra!
“Đau quá chết tôi rồi, cứu với, gϊếŧ người rồi, mau gọi xe cấp cứu đi!”
Phì Trùng sợ tới mức hồn bay phách lạc, ôm đùi ngã vào ghế giám đốc, kêu la thảm thiết như tiếng kêu của con lợn khi bị gϊếŧ vậy.
Phương Dạ bĩu môi nói: “Loại người như anh mà dám xưng mình là kẻ tàn nhẫn số một à, lừa trẻ con chắc?”
Phó Minh bây giờ thật sự phục sát đất anh: “Anh bạn, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Phương Dạ mỉm cười: “Còn có thể làm gì nữa, có thù báo thù, có oán báo oán chứ sao, anh không phải có món nợ muốn tính sổ với hắn ta sao, là lúc này đó.”
Phó Minh gật đầu: “Được, vậy tôi không khách sáo nữa!”
Anh ta nắm chặt ống thép bước về phía Phì Trùng.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Nhìn Phó Minh hùng hùng hổ hổ như vậy, Phì Trùng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
“Mày nghĩ tao sẽ làm gì, thì tao làm cái đó!” Phó Minh nắm lấy cổ áo anh ta, cứ như vậy kéo cả người và ghế vào trong phòng, không lâu sau truyền tới tiếng kêu la thảm thiết…