TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 240: Cảm giác này thật sự là đỉnh của chóp rồi

Khoảnh khắc mã tấu kia bổ xuống, chú Đạt cuối cùng cũng di chuyển.

Phốc!

Một điếu thuốc còn chưa hút được mấy cái đã trực tiếp bay thẳng vào ấn đường của người mặc áo đen đó, tàn thuốc tí tách nổ ra khiến gã sợ đến nhắm hai mắt lại, mã tấu trên tay cũng lập tức mất phương hướng.

Cả người chú Đạt như một cái bóng ma, hai chân trượt đi tránh cái mã tấu, sau đó vung một cú đấm từ dưới thẳng lên trên quai hàm của đối phương.

Một luồng sức mạnh từ dưới đánh bật lên khiến quai hàm dưới của gã đàn ông kia đập mạnh với hàm trên, không chỉ cắn đứt mất nửa cái đầu lưỡi, còn bị rơi thêm mấy cái răng.

Người mặc áo đen đó bị đánh bay lên trời, sau đó ngã một cái nặng nề ở trước mặt của Mã Lê. Máu trong miệng chảy ra ròng rọc, cả người cũng đã mất đi ý thức.

Chú Đạt lấy hai tay kẹp lấy điếu thuốc lá kia về lại, tranh thủ đưa vào trong miệng hút lấy vài cái, ngọn lửa trên đầu thuốc vốn đã sắp tắt lại được thổi đỏ ửng trở lại.

Quả nhiên là cao thủ!

Mã Lê vui mừng vì bản thân mình không có tình địch, nếu như cô ta tùy tiện ra tay thì với sức lực công kích như vừa nãy của đối phương chỉ e là mình khó lòng phòng bị nổi, vẫn sẽ không chắc có thể ngăn cản được. Dù sao điểm chủ chốt của cô ta đều là dùng đòn ở đùi, nếu đánh ở cự ly gần thì quả thật là quá yếu thế rồi.

Giữa lúc hai bên đang tiếp tục giằng co qua lại, Trâu Lệ Lệ đã gửi đoạn video lúc nãy quay được.

“Là một tên khó xơi, tụi bây cùng nhau tiến lên đi!” Mã Lê ra lệnh, mấy người áo đen còn lại cùng nhau xông lên, nhưng bản thân Mã Lê lại đứng ở sau quan sát tìm cơ hội.

Hai bên giáp lá cà với nhau, ở tầng dưới lập tức truyền tới âm thanh ẩu đả liên tục, là âm thanh bị đấm trúng.

Chú Đạt ra chiêu rất thoải mái, nhưng mỗi một cú đấm đều đánh đến vang dội. Đáng tiếc là mấy người mặc áo đen này vốn dĩ không phải là đối thủ ngang tầm, hầu như chỉ vừa đối mặt đã bị đánh bại hơn một nửa.

Xuyên trong đám đó bỗng xuất hiện một cú đá ngang, chú Đạt đưa tay lên đỡ, âm thanh của hai vật thể va chạm vào nhau nghe thật dữ dội và mãnh liệt.

Vút!

Một cây phi đao nhỏ màu đen đột nhiên bay từ chỗ mũi giày cao gót ra, mục tiêu chính là mắt phải của chú Đạt, khoảng cách như thế này vốn dĩ không đủ để kịp thời né tránh. Chú Đạt chỉ có thể dùng lại chiêu cũ, phun điếu thuốc trong miệng ra chặn lại, vừa đúng dịp khiến mũi đao kia bị lệch quỹ đạo sang chỗ khác.

Một âm thanh bị ghim trúng vang lên, phi đao kia đã cắm vào bức tường phía sau. Chú Đạt cũng không kịp cảm thán với điếu thuốc đang hút dở của mình, tay cũng giống như vuốt hổ, thoắt cái đã giữ lấy mắt cá chân của Mã Lê.

Mã Lê cảm thấy mình như bị gọng sắt kìm chặt lại không thể nào tránh thoát được, chân cũng cảm thấy từng đợt đau nhức. Cô ta đang nghĩ ngợi muốn dùng chân còn lại để công kích đối thủ, lại không ngờ cơ thể đột nhiên mất đi cân bằng, hóa ra là chú Đạt đã ở trong tư thế đó xoay cô ta một vòng.

Sau một tràng những tiếng kêu thảm thiết, mấy người áo đen còn lại đều giống trái bóng chày mà bị đá văng ra ngoài, Mã Lê bị khống chế cũng bị thương rất nặng. Nếu không phải thể chất của cô ta tốt thì có khi đã ngất tại chỗ rồi.

Mặc dù không bị ngất đi, nhưng Mã Lê bây giờ cũng không có khá hơn được chút nào. Bởi vì chú Đạt vẫn quay cô ta với tốc độ mạnh và nhanh như cái chong chóng, càng tức điên hơn nữa chính là tốc độ còn càng lúc càng nhanh.

“Buông tôi ra. Cứu… Cứu mạng với!”

Trong đêm tối, tiếng kêu thảm thiết của Mã Lê truyền đi thật xa, chọc đến tai đám chó gần đó khiến chúng cũng rống mồm lên sủa lên inh ỏi, có mấy hộ gia đình cũng đã bật đèn lên.

Lại tiếp tục quay vài vòng thật mạnh nữa, Mã Lê đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, chú Đạt thuận thế buông tay ra, cả người cô ta theo đà bay xa tận bốn năm mét, rầm một tiếng đã chui tọt vào trong cái thùng rác.

“Rác trong thùng rác đó rất nhiều, chắc là không có chết được đâu… Nhỉ?”

Chú Đạt phủi phủi bụi đất dính trên tay, sau đó cẩn thận nhặt nửa điếu thuốc còn lại lên, thổi thổi vài cái lại ngậm vào trong miệng, mặt cũng lộ ra một nụ cười mãn nguyện. Sau đó, ông ta chậm rãi đi vào trong bóng tối.

“Tách tách tách!”

Trâu Lệ Lệ bỗng nhận được một tin nhắn đến, cô ta vừa ngó xem lại thấy nội dung chỉ có một câu:

‘Đã xác định nhân vật mục tiêu, bước tiếp theo tiếp xúc với nhân viên đã được bố trí, tiếp tục duy trì giám sát.’

Trâu Lệ Lệ nhẹ thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó buông rèm cửa sổ xuống.

Chờ sau khi cô ta rời khỏi vị trí chỗ cửa sổ, từ trong góc tối lại bỗng ánh lên một chút đốm đỏ. Chú Đạt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ hồi lâu, mãi cho tới khi có tiếng xe thể thao vang trời truyền tới mới dứt khoát rời đi…

Phương Dạ dừng chiếc xe Koenigsegg của mình ở phía sau chiếc minibus Jinbei, vừa mới xuống xe đã thấy có người nằm sấp trên mặt đất. Đặc biết sau khi nhìn thấy trong đám đó có bốn người vệ sĩ, sắc mặt của anh lập tức biến đổi.

Loạt soạt.

Vào lúc anh định vọt vào trong khu nhà mà Hạ Vi thuê, cái thùng rác ở ven đường lại bỗng ngã xuống, từ bên trong lăn ra một bóng người dơ dáy bẩn thỉu.

“Đã lớn đầu như vậy rồi còn đi lục thùng rác?” Phương Dạ che mũi muốn rời khỏi, đột nhiên lại thấy người này hình như là có hơi quen quen?

Anh tìm cây côn vén vén rác qua một bên để nhìn xem mặt người này, ngay sau đó thì tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng cũng được gỡ xuống.

Nếu Mã Lê đã lâm vào tình trạng thê thảm như này, vậy chứng tỏ Hạ Vi không có sao rồi.

“Thật không biết người phụ nữ này lại nghĩ như nào lại đi mặc đồ bó sát người như này hành sự. Thời tiết nóng như này vốn đã khiến cơ thể đủ khó chịu lắm rồi, bây giờ lại còn chui vào trong cái thùng rác thối như thế, cảm giác này thật sự là đỉnh của chóp luôn rồi…”

Phương Dạ bịt mũi đứng lên, sau đó đi qua cánh cửa sắt bị đá văng kia mà lên tới lầu ba, duỗi tay gõ cửa.

Không lâu lắm thì bên trong đã truyền tới giọng nói lười biếng của Hạ Vi rồi: “Ai vậy?”

“Là tôi đây chị Vi.”

“Phương Dạ hả, sao cậu lại tới đây?”

Rất nhanh thì cửa cũng được mở ra, Hạ Vi mặc đồ ngủ, mừng rỡ đón anh vào nhà.

Sau khi yên vị trên ghế sô pha xong, Phương Dạ thuận miệng hỏi: “Chị Vi, vừa nãy không có xảy ra chuyện gì đặc biệt chứ?”

Hạ Vi nghi ngờ nói: “Chuyện đặc biệt? Chắc là không, chỉ là vừa nữa ở dưới tầng có tiếng chó sủa khá dữ, hình như còn có tiếng một cô gái đang la hét. Nhưng mà tôi ngủ mơ màng, không có nhớ rõ. Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Phương Dạ cười khổ: “Cũng không có việc gì, vừa nãy có hai gã côn đồ ẩu đả ở tầng dưới, đánh nhau rất thảm, cho nên tôi lên lầu hỏi chị có sao không.”

“Côn đồ đánh nhau hả? Chuyện này chắc không thể đâu, hay là họ đóng phim đó.” Hạ Vi nói với vẻ mặt không tin.

Phương Dạ cũng không có ý muốn giải thích thêm, trực tiếp đứng lên nói: “Chị không sao là được rồi, yên tâm mà ngủ đi, tôi về trước.”

“Chờ đã!”

“Hả? Còn có chuyện gì sao?”

Hạ Vi bỗng đỏ mặt nói: “Cũng đã muộn vậy rồi, hay là cậu cứ ngủ lại đây đi?”

Phương Dạ do dự vài giây, sau vẫn dứt khoát từ chối: “Chúng ta là trai đơn gái chiếc, ở chung hình như không được tốt lắm, tôi vẫn nên về nhà ngủ thì hơn.”

Hạ Vi mạnh mẽ giải thích: “Cái gì mà trai đơn gái chiếc, không phải còn có Tiểu Lệ ở đây sao?”

Phương Dạ cười hì hì: “Thì cũng là vì có cô ấy, cho nên tôi mới không dám ở lại.”

Hạ Vi ngây ngẩn cả người: “Tại sao?”

“Cha tôi nói, một người phụ nữ thì là mèo, hai người phụ nữ thì chính là cọp. Tôi sợ bị hai người gặm đến không còn sót một miếng xương…”

| Tải iWin