TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 250: Con không thích táo

Khương Nhan dường như đã đoán được kết quả này, cô ta đưa một phần văn kiện thỏa thuận đã được chuẩn bị sẵn ra. Sau khi lật xem tổng thể một lần, chú Đạt không hề do dự ký tên mình lên.

“Trong vòng ba ngày có thể tiến hành phẫu thuật. Còn chúng ta sẽ xuất phát bất cứ lúc nào trong năm ngày sau, xin ngài Lục hãy chuẩn bị trước.”

Chú Đạt cau mày: “Vì sao phải đi gấp như vậy? Lúc đó vợ tôi còn chưa xuất viện nữa!”

Khương Nhan mỉm cười nói: “Xin ngài Lục hãy yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp nhân viên y tế và hộ lý giỏi nhất đến chăm sóc vợ ngài, đảm bảo không có gì sai sót.”

Chú Đạt không nói nữa, rõ ràng là đã ngầm đồng ý.

“Để bày tỏ thành ý, lát nữa tiền cọc sẽ được gửi đến tài khoản của ngài Lục. Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì tôi không làm phiền ngài Lục nữa.”

“Xin cứ tùy ý.”

Chiếc Cadillac rời đi không bao lâu, Phương Dạ cuối cùng cũng chạy đến.

Sau khi đậu xe ba bánh xong, anh đánh giá hoàn cảnh xung quanh trước.

Đây là một cái sân nhỏ nhỏ, bên trong chỉ có hai căn nhà ngói thấp bé được xây từ gạch đỏ. Vừa nhìn đã biết đây là sản phẩm của thế kỷ trước. Trong cả khu phố cũ, loại nhà có sân nhỏ này cũng thuộc loại khá ít thấy.

Xem ra nhất định là chú Đạt rất thiếu tiền, bằng không cũng sẽ không sống ở nơi như thế này.

Sau khi đi vào sân nhỏ, Phương Dạ trực tiếp kêu to gọi nhỏ: “Chú Đạt! Chú có ở đó không chú Đạt?”

Cửa gỗ của nhà ngói kêu lên một tiếng kẽo kẹt rồi mở ra, chú Đạt đi ra với nụ cười mỉm trên mặt.

“Tiểu Phương đến rồi à, mau vào ngồi nào!”

Phương Dạ lắc đầu nói: “Ngồi thì không cần đâu chú. Chú Đạt, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi!”

Chú Đạt khẽ sửng sốt: “Con đến bệnh viện làm gì?”

“Đương nhiên là đi… đi thăm vợ chú rồi.” Phương Dạ nói: “Cháu đại diện nhân viên cả quán đến, còn mang theo tiền thăm hỏi đây.”

Chú Đạt có chút cảm động nói: “Thật sự là rất cảm ơn các con. Có điều là có thể đợi chú một lát không, canh còn thiếu chút lửa nữa.”

“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi.”

Nơi chú Đạt ở cách bệnh viện không xa. Mười lăm phút sau, hai người đã đi đến phòng bệnh.

Vừa vào cửa, Phương Dạ lập tức bị mùi thuốc nồng nặc xông tới mức chịu không nổi. Chỉ thấy trong phòng bệnh này có ước chừng mười hai bệnh nhân. Còn giường ghép lớn thì đều dư dả.

Ngũ Khiết, vợ của chú Đạt nằm ở giường bệnh trong cùng. Sắc mặt bà ấy vàng vọt, khuôn mặt tiều tụy, rõ ràng là đã bị căn bệnh giày vò không nhẹ.

Sau khi nhìn thấy chú Đạt và Phương Dạ, Ngũ Khiết nở nụ cười mỉm, sau đó ngọ nguậy ngồi dậy.

“Ông Lục, cậu này là?”

Phương Dạ đưa một phong bì thật dày cho Ngũ Khiết: “Xin chào thím Đạt, con là đồng nghiệp của chú Đạt, Phương Dạ. Cháu đại diện cho những đồng nghiệp khác của quán trà sữa đến thăm thím. Đây là tiền thăm hỏi của mọi người góp lại, xin hãy nhận đi ạ!”

Ngũ Khiết vừa nhìn độ dày đã biết tiền không ít, vội vàng lắc đầu nói: “Không được không được, sao thím có thể nhận tiền của các con chứ!”

Phương Dạ tỏ vẻ đáng thương nói: “Thím Đạt, thím cứ nhận đi. Nếu như con đem phong bì thăm hỏi còn y nguyên về, khẳng định sẽ bị bà chủ mắng chửi xối xả, trong cơn tức giận, nói không chừng còn muốn đuổi việc con. Thím cũng không hy vọng con bị mất việc đâu đúng không?”

“Vậy thì cảm ơn mọi người nhé, mau ngồi đi!” Ngũ Khiết đành phải nói: “Nơi này đơn sơ, không có gì để chiêu đãi, ông Lục, mau gọt cho Tiểu Phương một quả táo đi!”

Chú Đạt nói: “Được, nhưng mà bà phải uống canh trước, tôi đã hầm rất lâu đó, để nguội sẽ không tốt.”

Ngũ Khiết cười khổ: “Haizz, tình trạng của tôi bây giờ, uống thịt rồng cũng không có khẩu vị gì, ông vẫn là gọt táo trước đi.”

Phương Dạ đảo mắt, sau đó cười nói: “Không cần phiền phức vậy đâu thím Đạt, từ nhỏ đến lớn con đều không thích ăn táo.”

Ngũ Khiết cười nói: “Vậy thì con thích ăn gì? Thím bảo ông Lục đi mua cho con!”

“Vậy thì có chút không hay lắm?” Phương Dạ làm bộ ngại ngùng gãi đầu: “Cháu thích ăn chuối.”

“Được, ông Lục à, ông để canh xuống, tôi tự uống là được, mau xuống lầu mua chuối cho Tiểu Phương.”

“Được được được, tôi đi ngay đây.”

Chú Đạt vô cùng cưng chiều vợ, lập tức làm theo.

Sau khi ông ấy đi rồi, Phương Dạ lại hỏi: “Thím Đạt ơi, bệnh của thím hẳn là đã có từ lâu rồi đúng không?”

“Haizz, cũng sắp mười năm rồi. Nói thật, nếu như trong lòng không thể yên tâm về ông Lục, thím sớm đã muốn chết cho xong.” Ngũ Khiết cười khổ nói: “Cũng bởi vì căn bệnh này, thím không thể sinh con đẻ cái cho ông ấy, còn liên lụy cả gia đình, quả thật là hổ thẹn quá!”

Phương Dạ thần thần bí bí nói: “Thím Đạt, thành thật mà nói, thật ra lần này con đến đây, còn có một nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân gì, con cứ nói đi đừng ngại.”

“Con có thể hỏi thím một vấn đề trước không?”

“Được chứ, con hỏi đi.”

Phương Dạ cẩn thận nói: “Nếu như có một loại thuốc đặc trị chữa bệnh thận, nó có một nửa xác suất có thể chữa khỏi hoàn toàn hội chứng urê huyết. Nhưng cũng có một nửa xác suất khiến bệnh tình nặng thêm, khiến cho tuổi thọ không còn lại bao nhiêu của người bệnh rút ngắn một khoảng lớn. Thím có bằng lòng muốn thử không?”

Anh không dám nói công hiệu của thuốc quá lợi hại, như vậy sẽ rất dễ bị người ta coi là kẻ lừa đảo.

Ngũ Khiết cười nói: “Tiểu Phương à, nếu như thật sự có loại thuốc này, đừng nói là có một nửa cơ hội, cho dù chỉ có ba phần, thím cũng sẽ không chút do dự mà thử. Dù sao thì hiện tại thím đã sống không bằng chết rồi…”

“Có lời nói này của thím, con đã yên tâm rồi!” Phương Dạ cười híp mắt, lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong túi quần: “Thím Đạt xem đi, đây chính là thuốc đặc trị mà cháu nói!”

Ngũ Khiết nghi hoặc nhận lấy lọ sứ nhỏ. Đợi sau khi nhìn rõ hàng chữ nhỏ trên lọ, nét nghi ngờ trên mặt bà ấy càng tăng thêm.

“Tiểu Phương à, thuốc này của con… là có từ đâu?”

Phương Dạ nói: “Là của một vị bác sĩ Đông y tặng cho con. Nó đã từng chữa khỏi bệnh thận của mẹ con, cho nên con muốn lấy đến cho thím thử xem. Lỡ như thật sự có hiệu quả, vậy thì chẳng phải thím và chú Đạt không cần phải tiếp tục chịu khổ nữa sao?”

Sau khi nghe xong câu này, đôi mắt vẩn đục của Ngũ Khiết lập tức sáng bừng lên.

“Được, thím tin cháu!”

Bà ấy đang muốn mở lọ sứ ra, Phương Dạ lại nhắc nhở: “Thím Đạt, mặc dù thuốc này thần kỳ, nhưng tốt nhất là thím nên chuẩn bị tâm lý một chút.”

Ngũ Khiết mỉm cười nói: “Chẳng phải là chết thôi sao? Thím đã sớm xem nhẹ rồi!”

Phương Dạ cười ngượng ngùng: “Con cũng không phải chỉ cái này.”

“Vậy thì chỉ cái gì?”

“Vị của thuốc này có chút… hôi không chịu nổi, rất rất thối, là cái loại thối đến mức cay mắt ấy!”

Ngũ Khiết càng không cho là đúng: “Thuốc Đông y vừa đắng vừa thối là chuyện rất bình thường. Chỉ cần có thể trị được bệnh, điều này thì đã có là gì?”

“Vậy thì không sao rồi, thím có thể bắt đầu.” Phương Dạ tự lo lấy thân mình mà bịt mũi lại: “Đúng rồi, thím chỉ có thể ăn một viên thôi, một viên là đủ rồi!”

“Thím biết rồi.”

Sau khi Ngũ Khiết rút nắp lọ ra, sắc mặt thoáng cái biến từ vàng vọt thành xanh mét.

Thì ra Tiểu Phương không có nói quá, thuốc này thật sự thối tận chân trời, quả thật là cấp bậc tấn công về mặt sinh hóa!

Mùi vị nồng nặc lập tức bao phủ cả phòng bệnh. Thậm chí có một bệnh nhân đang ăn cháo còn trực tiếp phun ra!

“Má nó, thứ gì mà thối thế hả?”

“Ai đi bậy trong phòng bệnh vậy?”

“Đi bậy mà có thể thối đến mức đó cũng là một thiên tài đó!”

“Tôi chịu hết nổi rồi, mau cho tôi một cái thùng rác!”

Ngũ Khiết nhìn viên thuốc đen thùi lùi trong lòng bàn tay, dưới ánh mắt cổ vũ của Phương Dạ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhắm mắt nhét vào trong miệng!

Ngay tại lúc này, chỗ cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.

“Dừng tay! Bà xã, bà đang ăn bậy thứ gì đó?”

| Tải iWin