Đoàn xe được trang bị tên lửa xuyên giáp đặc chế, đừng nói là bằng xương bằng thịt, ngay cả xe tăng hạng nặng thực sự cũng có thể xuyên thủng nó với một phát, vậy nên con thằn lằn khổng lồ khí thế hung hãn này sẽ chỉ có kết cục bi thảm mà thôi, thân hình to lớn của nó bị nổ thủng một lỗ lớn, không một tiếng hét đã nằm rạp xuống đất.
Trong lúc đoàn xe muốn hân hoan reo hò thì xác của con thằn lằn đột nhiên tách ra, lại là một con thằn lằn khổng lồ có thân hình to hơn xuất hiện trước mặt mọi người!
Pete còn chưa kịp chửi thề một câu thì thằn lằn khổng lồ đã xông về phía trước tuyến phòng thủ do đoàn xe tạo thành.
Con này không hề giống với con trước đó, trên đầu nó có thêm một cái sừng dài, có thể dễ dàng đục thành một khoảng trống ở dàn xe.
Sau khi húc bay một chiếc xe địa hình, thằn lằn khổng lồ lập tức đứng người dậy, dùng chân dẫm lên hai thành viên khiến họ trở thành thành thịt xay nhuyễn, tùy ý hất mạnh cái đuôi khổng lồ loang lổ sắc màu cuốn bay một thành viên đang cầm bệ phóng trong tay lên trời, sau đó rơi xuống miệng chậu máu.
Tiếng kêu thảm thiết của những người bất hạnh vang lên trong mưa đêm, lúc này những con thằn lằn đen cũng ùn ùn tràn vào, bọn chúng thấy người liền bổ tới, vài thành viên đứng gần đã rất nhanh bị tàn sát sạch sẽ!
Ầm!
Thấy đoàn xe sắp lâm vào cảnh nguy khốn, bên cạnh chiếc xe bọc thép lại có một phát tên lửa bắn tới, trực tiếp khiến cho đầu thằn lằn nổ nát bét!
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt đầy thăng trầm vứt khẩu tên lửa xuống đất, sau đó lấy khẩu súng trường sau lưng cầm trong tay, bắt đầu nã đạn vào những con thằn lằn đen đang xông vào dàn trận.
Tư thế cầm súng của người đàn ông vô cùng chuẩn xác, hơn nữa đạn bắn ra cũng không bị hụt, rất nhanh đã ngăn chặn được bước tiến của thằn lằn, những thành viên khác lấy lại bình tĩnh lần lượt giơ súng lên bắn, không tốn nhiều thời gian đã hủy diệt sạch sẽ kẻ địch.
Phương Dạ ở trên vách núi há hốc mồm khi chứng kiến, người đàn ông hệt như Lambo tái thế này không phải là chú Đạt vừa mới nghỉ việc ở quán trà sữa sao?
Á đù, không ngờ một người nhìn thật thà chất phác như chú ấy hóa ra lại hung dữ như vậy!
Sau khi nhặt cằm vừa rơi xuống đất lắp lại, Phương Dạ vừa hô hào vừa giơ cao hai tay về phía nơi đóng quân, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Sau khi nhìn thanh niên trẻ này trong trang phục rách rưới, chân không đi giày, các thành viên bất chợt lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Một vị tiểu đội trưởng giương súng lên chỉ vào Phương Dạ: “Cậu là ai, tại sao lại xuất hiện ở đảo Thiên Đường?”
Phương Dạ ngạc nhiên, thì ra đây là đảo Thiên Đường?
Bạn trai của Lương Duyệt Tư hao tổn tâm huyết uy hϊếp thuyền du lịch là bởi vì muốn có được tọa độ ở đây, còn nói cái gì mà bản thân có thể trở thành vua của thế giới?
Đùa cái gì vậy chứ, sau khi anh mày đến đây đã sắp thành hoàng tử ăn xin rồi đây này!
Đối mặt với họng súng đen, Phương Dạ không hề hoảng loạn nói: “Tôi là người may mắn sống sót sau vụ nổ thuyền du lịch Gloria.”
“Người may mắn sống sót?” Tiểu đội trưởng có chút ngờ nghệch: “Đùa cái gì vậy, biết Gloria bây giờ ở đâu không hả, cậu còn có thể trôi xa được như vậy?”
“Tôi thật sự không đùa.” Phương Dạ cười khổ: “Nói ra nhất định anh sẽ không tin, thật ra tôi cưỡi một con cá tới đây.”
“…”
“Đừng có ngập ngừng nữa, có lẽ người dẫn đầu các anh có thể nhận ra tôi, còn có người đàn ông vừa bắn thằn lằn khổng lồ nữa, tôi cũng quen ông ấy.”Phương Dạ chỉ vào chú Đạt phía xa.
“Cậu còn quen biết chú Đạt?”
“Đúng thế, tôi mà chú ấy từng là đồng nghiệp của nhau…”
Đúng lúc này Pete và Khương Nhan đi tới, chỉ vào Phương Dạ rồi hỏi: “Thằng nhóc này là ai? Từ đâu lòi ra?”
Tiểu đội trưởng trả lời: “Báo cáo, cậu ta nói rằng bản thân là người may mắn sống sót của thuyền Gloria, cưỡi… cưỡi cá đến đây.”
“Nói vớ vẩn, nhìn bộ dạng lén lén lút lút của thằng nhóc này không giống người tốt chút nào, bắn chết cậu ta cho tôi!” Lúc đó Khương Nhan căn bản không chú ý tới Phương Dạ, đương nhiên không biết đối phương thật ra không nói dối.
“Đợi một chút, các người không thể xem mạng người như cỏ rác được!”Phương Dạ bị dọa, anh lập tức túm lấy Khương Nhan.
“Người đẹp, không nhẽ cô không quen tôi sao, chiều ngày hôm qua chúng ta còn cùng nhau uống rượu mà phải không?”
Khương Nhan mắc bệnh sạch sẽ, sau khi bị Phương Dạ bẩn thỉu tóm lấy đương nhiên sẽ nổi trận lôi đình, cô ta vốn định tự mình hất ra nhưng lập tức phát hiện tay của đối phương to bất thường vì thế đã phẫn nộ nói: “Tên khốn, ai quen biết cậu, mau buông tay!”
Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Hả? Con người cô có chút quá đáng rồi đấy, hôm qua trước khi đi còn cưỡng hôn người ta, nhanh như vậy đã lật mặt không nhận người rồi?”
Những thành viên khác nhất thời đưa mắt nhìn nhau, đến cả Pete cũng bày ra vẻ mặt phức tạp, bởi vì ông ta từng yêu thầm Khương Nhan…
Khương Nhan bị Phương Dạ làm cho tức chết: “Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy, chúng ta không hề quen biết nhau, ai cưỡng hôn anh?”
Nhìn thấy đối phương thở hổn hển vì tức giận không giống như là giả, Phương Dạ cũng có chút không chắc chắn, anh thăm dò hỏi: “Vậy có phải cô họ Khương không?”
“Đúng.”
“Vậy thì đúng rồi!” Phương Dạ cười hi hi: “Tôi biết, nhất định là do bộ dạng hiện tại của tôi hơi nhếch nhác, nên cô mới không nhận ra, tôi là Phương Dạ, hôm qua ở bữa tiệc rượu ngoài trời ở đảo Oahu, chúng ta đã cùng uống với nhau mấy tiếng liền, còn suýt chút nữa vào khách sạn, đã nhớ lại chưa?”
Khương Nhan hừ lạnh: “Hôm qua tôi căn bản chưa từng đến đảo Oahu!”
Pete gật đầu: “Điều này tôi có thể làm chứng, hôm qua Tiểu Nhan đều ở cùng với tôi.”
“Tiểu Nhan?” Phương Dạ đột nhiên sửng sốt: “Cô không phải tên là Khương Họa sao?”
“Khương Họa là em gái sinh đôi của tôi!” Khương Nhan cuối cùng cũng hiểu ra, cô ta tức giận nhìn đối phương: “Vừa rồi anh nói cái gì? Nó hôn anh, còn suýt chút nữa đi khách sạn?”
“Hình như… là vậy.” Phương Dạ cười lúng túng, lập tức thả tay.
Lần nhầm lẫn này có vẻ to, không ngờ chuyện cẩu huyết lại xảy ra với cặp song sinh.
“Cậu dám sàm sỡ em gái tôi, tôi gϊếŧ cậu!” Khương Nhan xoay cổ tay, một họng súng đen đã ngắm thẳng vào đầu Phương Dạ.
Phương Dạ sợ xanh mặt, anh căn bản không thể nhìn rõ khẩu súng này đến bằng cách nào!
Còn chưa kịp để Khương Nhan bóp cò, thì một bàn tay to toàn vết chai đã nắm lấy thân súng, chỉ nghe thấy hai tiếng cách cách phát ra, khẩu súng đã tự động tách ra làm mấy phần!
“Lục tiên sinh, ngài đây là…” Sau khi nhìn rõ chủ nhân của bàn tay, Khương Nhan nhất thời cau mày.
“Người anh em là bạn của tôi, coi như nể mặt tôi đi, cô Khương?” Chú Dạt cười nhẹ, một lần nữa lắp ráp linh kiện thành lại khẩu súng, sau đó đổi tay đưa cho Khương Nhan.
Pete cười lạnh: “Lục tiên sinh, tên nhóc này lai lịch không rõ ràng, nếu như đưa cả cậu ta đi, rất có thể ảnh hưởng đến hành động lần này, tôi cảm thấy vẫn nên là trừ khử đi thì tốt hơn, xin ngài hãy cân nhắc thật kỹ, lùi lại một bước mà nói, sẽ bước không qua cửa ải chủ nhân đâu.”
“Phía ngài Kim Độ tôi sẽ tự mình giải thích, không cần các người phải bận tâm.” Chú Đạt bình tĩnh nói: “Cậu ấy có ơn với tôi, tôi không thể không trả.”
Pete còn muốn nói chuyện, Khương Nhan đã dùng ánh mắt chặn ông ta lại.
Lục Đạt không phải là thành viên tầm thường, mà là người dẫn đường được công ty thuê với giá rất lớn, đóng vai trò trọng yếu trong chuyến đi tới đảo Thiên Đường lần này, đương nhiên không nên đắc tội.
Khương Nhan nói: “Lục tiên sinh, trông tên nhóc này chỉ giống như một người bình thường mà thôi, nếu như mang theo, ngài cảm thấy cậu ta có thể từ vết nứt vực sâu sống sót quay về hay không?”
“Trong lòng tôi tự có tính toán.” Chú Đạt vứt lại một câu liền rời đi, Phương Dạ vội vàng cà nhắc theo sau…