TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 428: Tại sao không chặn tôi?

Phương Dạ cười khổ nói: “Được đấy, chắc không phải mấy người đang tổ chức tiệc chứ, cùng lúc gọi nhiều đồ như vậy?”

Thím Đạt mỉm cười nói: “Hình như là vậy, cô gái đặt hành là khách quen của quán, bình thường chỉ đặt một hai cốc thôi, số lượng hôm nay quả là có chút bất thường.”

“May mà thùng xe ba bánh của con đủ lớn nếu không xe điện thông thường không để vừa.” Phương Dạ cười nói: “Cháu đi trước đây thím Đạt, gặp lại thím sau.”

Thím Đặt nhắc nhở: “Này, con nhớ chạy xe từ từ, đừng làm đổ trà sữa.”

“Thím yên tâm đi, kỹ thuật lái xe ba bánh của con đỉnh lắm, đảm Bảo không bị đổ.”

Không tới năm phút, Phương Dạ đã đến dưới tầng của tòa nhà văn phòng, không ngờ là ở đây đã lập một trạm gác, bên cạnh có một tấm biển: Xe ba bánh và shipper không được vào trong.

Phương Dạ thấy vậy vô cùng khó hiểu, anh có cả hai điều kiện trên, đây rõ ràng là đặt ở đây để không cho anh đi vào đúng không?

Hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang dựa vào trạm gác, nhìn anh chằm chằm.

Để hoàn thành nhiệm vụ, Phương Dạ chỉ đành mỉm cười rạng rỡ nói: “Hai anh, tôi cũng vì bất đắc dĩ, có thể để tôi đi vào giao hàng tránh để khách phải đợi lâu.”

“Không được!” Một tên bảo vệ hừ một tiếng rồi nói: “Cậu mù à, không nhìn thấy trên tấm biển có viết xe ba bánh và shipper không được phép đi vào, đây là quy định do đội trưởng của chúng tôi lập ra, cậu bảo khách hàng tự xuống mà lấy!”

Phương Dạ vừa nghe đã thấy có gì đó không đúng, vị khách này vốn dĩ thường gọi đồ ăn ngoài, không thể mỗi lần đều chạy xuống lấy chứ?

“Anh bạn, cái biển này không phải là mới dựng lên chứ?”

“Cậu nói không sai, sáng sớm mới đưa đến đây, bởi vì hôm nay đội trưởng của chúng tôi mới nhận chức nên đương nhiên là muốn đốt vài ngọn lửa rồi.” Một tên bảo vệ khác tốt bụng hơn chút không dấu giếm anh: “Cậu đúng là đen đủi, mau gọi điện thoại gọi người ta xuống lấy đi, không có sự cho phép của đội trưởng chúng tôi không dám cho cậu đi vào.”

Phương Dạ dở khóc dở cười, anh suy đoán theo chiều hướng ác ý: “Đội trưởng của mấy anh đúng là kì lạ, chẳng lẽ bị shipper lái xe ba bánh cho đội mũ xanh nên mới đề ra quy định này?”

“Thế thì tôi không biết, đội trưởng không bao giờ nói chuyện như vậy với chúng tôi đâu…”

Một tên bảo vệ khác sốt ruột nói: “Anh nói nhảm với cậu ta làm gì, không cho vào là không cho vào, thiên hoàng lão tử đến cũng vô dụng, chỗ nào mát mẻ thì lượn đến đó đi, đừng có ở đây nói nhảm nữa.”

Đối phương nói chuyện không hề nể nang, Phương Dạ cũng có chút tức giận: “Nếu như tôi cứ muốn đi vào thì sao?”

“Muốn bất chấp xông vào đúng không, muốn gây chuyện đúng không?” Tên bảo vệ cay nghiệt cười khẩy: “Vậy phải xem cậu có bản lĩnh đó không, cẩn thận chúng tôi đạp cả người cả xe đấy.”

Cơn giận của Phương Dạ lập tức bùng lên, anh tức giận nói: “Hϊếp người quá đáng, anh đợi đấy, lát nữa tôi nhất định sẽ quay lại.”

Bảo vệ nhỏ nước bọt: “Cho dù cậu có biến thành sói xám cũng đừng nghĩ tới chuyện đi vào, mau cút cho ông!”

Phương Dạ không dừng lại, anh nhanh chóng lái xe ba bánh rời đi, tên bảo vệ cay nghiệt mắng nhiếc sau lưng anh: “Một tên shipper quèn mà lại muốn thách thức ông đây, đúng là không biết trời cao đất dày!”

Một tên bảo vệ khác ra sức khuyên nhủ: “Bỏ đi, bỏ đi, người ta cũng chỉ vì kiếm sống thôi, cậu ta và chúng ta như nhau nên đừng có khinh thường ai cả.”

“Cái gì mà như nhau, chỉ cần đến đây thì tôi có tư cách quản cậu ta…”

Sau khi trở về quán trà sữa, Phương Dạ đỗ xe ba bánh sau đó nhét đống đồ đã đóng gói vào cốp xe Koenigsegg.

Chú Đạt đang chuẩn bị ra ngoài tò mò hỏi: “Tiểu Phương, con sao vậy, sao phải đổi xe để giao hàng?”

Phương Dạ tức giận nói: “Chú đừng nhắc nữa, lúc nãy một tên bảo vệ nhất quyết đuổi con về, chẳng phải chỉ là một tòa nhà văn phòng rách nát sao, vậy mà quy định xe ba bánh và shipper không được phép đi vào, ép người quá đáng!”

“Thế nên con đổi xe à?” Chú Đạt cười ha ha: “Chiếc xe này trông rất được, con mới mua hả, bao nhiêu tiền vậy?”

“Hơn một trăm triệu, nếu thích con tặng chú một chiếc, thế nào?” Phương Dạ cười hì hì nói.

Mặc dù bây giờ chú Đạt cũng là triệu phú nhưng vẫn sửng sốt khi nghe cái giá trên trăm triệu: “Không phải chứ, một chiếc ô tô tương đương với một căn biệt thự ở vịnh Ngự Hải sao? Chú không dám lái nó đâu!”

“Cũng tạm, cũng không đắt lắm…”

Sau khi chào tạm biệt chú Đạt Phương Dạ lái chiêc siêu xe màu xám bạc đến trước tòa nhà văn phòng.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe Koenigsegg có vẻ đắt đỏ hai tên bảo vệ tưởng là khách hàng lớn của công ty nào đó trên tầng vì vậy mới từ xa đã nâng thanh lan can lên sau đó đứng thẳng cúi chào!

Phương Dạ vui vẻ, lúc lái xe qua trạm gác anh cố tình nhấn cửa kính xe xuống sau đó nháy mắt nói: “Này anh bạn, không phải anh nói shipper không được đi vào sao, sao anh không chặn tôi lại?”

Thấy lái xe trên chiếc siêu xe lại chính là shipper lái xe ba bánh lúc nãy tên bảo vệ cay nghiệt sụp đổ tam quan, anh ta trợn tròn mắt lắp bắp nói: “Cậu… cậu, siêu xe của cậu từ đâu ra?”

“Còn từ đâu nữa, đương nhiên là kiếm được từ việc giao hàng!” Phương Dạ cười ha ha: “Tôi phải đi vào đây, bai bai!”

Sau đó anh đạp ga phóng xe vào bãi đậu xe, chỉ để lại một luồng khói xe khiến hai người bảo vệ ngây người.

Tên bảo vệ cay nghiệt bắt đầu nghi ngờ nhân sinh: “Giao hàng mà kiếm được một chiếc siêu xe, tên này không phải là đang nói điều viển vông chứ?”

Tên bảo vệ khác cười nói: “Thực ra chuyện này cũng có khả năng xảy ra, anh nghĩ mà xem, bây giờ giao hàng một tháng kiểu gì cũng có khoảng vài nghìn tệ rồi, chỉ cần anh làm việc một năm thì có thể tiết kiệm được vài vạn…”

Tên bảo vệ xấu tính phản bác: “Dù thế nào thì một chiếc siêu xe cũng phải vài triệu, mé nó, không ăn không uống tiết kiệm cả đời cũng không mua được!”

“Tôi còn chưa nói xong mà, anh chỉ cần một năm tiết kiệm vài vạn, sau đó cộng thêm vài triệu gia đình cho chẳng phải là đủ mua một chiếc siêu xe hay sao?”

“…”

Anh ta nói rất có lý, khiến tên bảo vệ cay nghiệt không nói nên lời…

Hai tay xách túi lớn túi bé, Phương Dạ hào hứng đến một công ty ở tầng bảy, khách hàng bảo anh mang thẳng lên phòng họp bởi vì cả công ty đang tổ chức tiệc mừng ở đó.

Người đặt hàng là một cô gái có gương mặt tròn trịa dễ thương, sau khi bảo Phương Dạ đặt đồ lên bàn đột nhiên hỏi một câu: “Anh shipper, chúng tôi đang chơi một trò chơi, để công bằng anh có thể ở lại một chút làm trọng tài không?”

“Ý kiến hay!” Tổng giám đốc cười nói: “Để tránh mọi người gian lận, để người ngoài làm trọng tài mới là công bằng nhất!”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Được, không thành vấn đề!” Phương Dạ đồng ý không chút do dự, anh sốt sắng nói: “Làm trọng tài trò chơi gì, mọi người nói là được.”

“Trò chơi đớn chứ!” Cô gái mặt tròn cười nói: “Một nhóm có ba người, một người gợi ý một người đoán, người còn lại lật thẻ, người nhắc không được nói bất kì từ nào có trong thẻ, cho dù là phiên âm cũng không được và anh ở bên cạnh có trách nhiệm quan sát họ tránh để họ thông đồng với nhau, đơn giản chứ?”

“Quả thực rất đơn giản.” Phương Dạ cười ha ha: “Vậy ai bắt đầu trước?”

| Tải iWin