Sau khi nhìn thấy thảm trạng của Hồ San San, Phương Dạ và Hồng Diệp ngay lập tức hai mặt nhìn nhau.
Vèo!
Đúng lúc này, trong động lại bay ra hai đoạn xương chi rất dài, một trái một phải bay vù vù về phía hai người.
Hồng Diệp lập tức hét lớn một tiếng: “Tránh ra!”
Bởi vì hai người đều có phòng bị từ trước nên lần đánh bất ngờ này của xương chi đã thất bại hoàn toàn, chỉ để lại hai lỗ thủng rất sâu trên nền xi măng!
Hồng Diệp nhìn mà da đầu tê dại, nếu nó đâm vào cơ thể người thì chỉ có nước đi theo vết xe đổ của Hồ San San.
Phương Dạ một bên trốn tránh, một bên cẩn thận quan sát, anh thấy rõ hai đoạn xương chi này do từng chiếc xương người tạo thành, hơn nữa ở đoạn cuối đều là xương ngón tay thon dài, xương và chỗ nối liền xương có một loại vật chất màu trắng sữa không rõ, cảm giác có hơi giống keo dính đa năng?
Lúc xương chi thu lại, anh hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng, lấy ra một con dao ba lưỡi chém về phía trước, chỉ nghe một tiếng “Rắc” giòn tan, lưỡi dao vỡ vụn theo âm thanh đó, mà trên xương chi cũng xuất hiện một vết rạn nho nhỏ, cho thấy thứ này cực kì kiên cố, hơn xa so với xương người bình thường!
Đoạn xương chi bị cắt này dường như cảm giác được đau đớn, sau khi bị công kích thì nhanh chóng rụt lại, Phương Dạ và Hồng Diệp biết chắc chắn quái vật này sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên tất cả đều ngưng thần đề phòng.
Quả nhiên, rất nhanh chỗ cửa động xuất hiện càng nhiều xương chi, chúng nó múa may giống như linh xà, nhưng cũng không tiếp tục công kích hai người phía dưới mà là đào cửa động to ra một ít.
Vài giây sau, một người khổng lổ dị dạng cao chừng ba mét nhảy xuống từ trong động, khi rơi xuống đất bụi bay mù mịt, cả khán đài dường như cũng rung lắc một chút!
Tứ chi của con quái vật vừa dài lại thô to, cơ bắp toàn thân giống như mấy cục u ụ cao lên, làn da ở trạng thái nửa trong suốt nhìn rất buồn nôn, thậm chí có thể nhìn được từng mạch máu thô to như con giun, mà những xương chi kia thì sinh trưởng ở phần lưng của nó, sau khi thu lại trông chẳng khác con nhím là bao.
Hoàn toàn tương phản với thân thể khoa trương, đầu của người khổng lồ lại chỉ to bằng kích cỡ của người thường, hơn nữa ngũ quan cực kì rõ ràng. Điều khiến cho Phương Dạ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cái mũi của nó lại đeo một chiếc vòng bạc tỏa sáng lấp lánh!
Kết hợp với tình huống Tạ Bảo Thiên hận người đàn ông xỏ khuyên mũi lúc trước, rất nhanh anh đã đoán ra, con quái vật này có đến tám, chín phần mười là Đại Phi, đến nỗi vì sao tên này sẽ biến thành người khổng lồ xấu xí, vậy không thể biết được.
Sau khi thấy Phương Dạ và Hồng Diệp, người khổng lồ đột nhiên nhếch miệng cười, bước nhanh về phía họ.
Hồng Diệp không hề do dự, nhắm chuẩn vào vị trí trái tim của đối phương rồi bắn ra một mũi tên, hơn nữa đây còn là một mũi tên màu đỏ!
Tuy Phương Dạ có xuất thân giàu có, lúc này nhìn mũi tên màu đỏ phi như điện mà cũng kinh hồn táng đảm, giống như nhìn thấy một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản ba phòng một sảnh từ từ hóa thành tro tàn…
Nhưng anh lại có một chút mong đợi, muốn nhìn uy lực của mũi tên gỗ kiện nghìn năm này là như thế nào, có xứng với giá cả sang quý như vậy không?
Người khổng lồ không né không tránh, để mặc mũi tên kia chui vào trong ngực mình.
Thấy con quái vật có vẻ không có phản ứng gì, tốc độ đi đến vẫn nhanh như cũ, vẻ mặt của Phương Dạ đầy dấu hỏi chấm: “Ngài tổ trưởng, cái mũi tên giá trị mấy trăm vạn của cô hình như chẳng có hiệu quả gì cả, không phải là quá hạn sử dụng rồi đấy chứ?”
“Quá hạn sử dụng? Nói cái gì thế!” Hồng diệp có chút đắc ý nói: “Chờ xem, con quái vật này sẽ quỳ rạp xuống trước mặt tôi ngay lập tức!”
Gỗ kiện lợi hại bởi vì ngoại trừ có thể làm bị thương trên thân thể, nó còn có thể phá hoại sinh khí của mục tiêu, thậm chí còn làm linh hồn bị thương nặng với xác suất nhất định, chỉ cần là sinh vật thì không có khả năng may mắn thoát khỏi, cho nên cô mới có thể tin tưởng như vậy.
Lời còn chưa dứt, tốc độ của người khổng lồ quả nhiên chậm lại, trên mặt Đại Phi đều là vẻ thống khổ, che lại chỗ ngực trúng mũi tên quỳ một gối ở trên mặt đất.
Phương Dạ vui vẻ nói: “Có tác dụng, ngài tổ trưởng tiếp tục đi, tranh thủ giải quyết nó trong vòng ba mũi tên!”
“Anh nói nhẹ nhàng thật đấy, coi gỗ kiện là cải trắng ven đường à, còn muốn bắn tận ba mũi tên?” Hồng Diệp cạn lời nói: “Trên tay tôi chỉ có một mũi gỗ kiện nghìn năm này thôi, có thể làm nó bị thương đã là may lắm rồi.”
Đang nói, người khổng lồ đột nhiên làm một chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ thấy nó giơ lên nắm tay cực lớn sau đó đập mạnh vào ngực mình, sờ mó rồi kéo một cái, một miếng thịt to mang theo mũi tên lập tức bị đào ra!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, người khổng lồ khôi phục lại thần sắc, nó tiện tay ném đống thịt kia xuống, sau đó đứng lên một lần nữa.
Cái lỗ thịt bị đào rỗng có vô số cơ bắp đỏ như máu đang nhúc nhích, chỉ trong nháy mắt đã khép lại hơn phân nửa!
Thấy đối phương lại dùng phương thức tự mình hại mình như vậy để lấy mũi tên ra, suýt chút nữa là Hồng Diệp mở miệng chửi ầm lên, đồng thời cô cũng chú ý tới một chuyện, hình như trong ngực của người khổng lồ không có trái tim!
Chẳng lẽ đây là một tà vật?
Trong lòng Hồng diệp lộp bộp một cái, ngay lập tức trở tay cầm súng lục màu vàng kim nằm bên hông.
Khà khà khà khà…
Trong miệng Đại Phi phát ra từng tiếng cười quái dị, người khổng lồ đột nhiên cúi xuống, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, lao về phía cô như ô tô chạy trên đường cao tốc.
“Cẩn thận!”
Ngay khi Hồng Diệp rút súng lục đang muốn nhắm chuẩn thì Phương Dạ nhào đến ôm cô tránh sang một bên, chỉ thấy bảy, tám mảnh xương chi mãnh liệt bắn đến, đâm vị trí cô vừa đứng thành cái tổ ong vò vẽ.
Bởi vì chuyện xảy ra đột nhiên, tay Phương Dạ không cẩn thận để ở nơi không nên để, nhưng anh vẫn ngây thơ không hiểu gì mà trộm dùng lực thêm một chút.
“Tên khốn này, mau buông tay!”
Hồng Diệp vừa thẹn vừa vội, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
“A a a, rất xin lỗi!”
Sau khi thấy sắc mặt khác thường của đối phương, lúc này anh chàng ngây thơ Phương Dạ mới hiểu ra, đang lúc anh muốn bỏ tay thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy hướng đi của người khổng lồ, lập tức không dám nghĩ nhiều nữa, ôm Hồng Diệp chạy như điên.
Vèo vèo vèo!
Hóa ra một chiêu của người khổng lồ không đánh trúng, nó lập tức điều động càng nhiều xương chi bắt đầu đuổi bắt chặn đường.
Mười mấy đoạn xương chi khai hỏa toàn bộ trên lưng nó, nhìn qua giống như một con nhện tinh khổng lồ.
Nhóm xương chi thế đi như điện, tuy Phương Dạ ôm một người trưởng thành nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, anh tung tăng nhảy nhót ở bốn phía giống như linh hầu, trình độ nhanh nhẹn đủ để khiến tuyển thủ chơi Parkour hàng đầu thế giới cũng phải xấu hổ, mạnh mẽ tránh né tất cả công kích, ngay cả sợi lông tơ của hai người cũng chưa động vào được!
Đánh lâu dài không có kết quả, người khổng lồ bị chọc giận hoàn toàn, tần suất phóng xương chị lại càng nhanh hơn, đâm về phía hai người như mưa rền gió dữ, nhưng Phương Dạ vẫn tránh thoát rất nhẹ nhàng, nhìn biểu tình thành thạo kia của anh, xem ra dù có nhanh thêm mấy phần thì cũng có thể chống đỡ được.
Hồng Diệp đang bị ôm trong ngực đột nhiên nói: “Cố gắng tới gần một chút, tôi muốn tìm cơ hội cho nó ăn một phát súng!”
Phương Dạ vừa chạy vừa tò mò hỏi: “Ngài tổ trưởng, có phải cái súng này của cô còn lợi hại hơn cả Phá Ma Nỏ không?”
Hồng diệp giải thích nói: “Có lẽ thứ này thuộc về tà vật, lực sát thương mà Tru Tà cho nó lớn hơn Phá Ma Nỏ nhiều.”
Phương Dạ đã hiểu, hóa ra khẩu súng lục màu vàng kim này tên là Tru Tà.
“Vậy nên bắn vào nơi nào?”
“Bắn vào đầu, nơi đó thường là nhược điểm của tà vật.”
“Được rồi, cứ để cho tôi!”
Sau khi nói xong, Phương Dạ đột nhiên duỗi tay đoạt khẩu súng lục.
“Anh lấy súng của tôi làm gì?” Hồng diệp sững sờ.
“Đương nhiên là bắn tiểu quái thú!”
“Không được, anh còn chưa có tư cách dùng nó!” Hồng diệp nói theo bản năng: “Nếu anh nổ súng thì đến lúc đó tôi phải viết hỏng báo cáo mất!”
“Mẹ nó lửa cháy đến mông rồi, cô còn nghĩ đến chuyện tư cách?” Phương Dạ bất mãn liếc cô một cái: “Cô chọn đi, muốn chết hay là muốn viết báo cáo!”
“Muốn… Muốn viết báo cáo, nhưng mà anh dùng khẩu súng này…”
“Vậy được rồi!”
Phương Dạ cười hì hì đánh gãy câu nói của cô, sau đó nhắm ngay vào cái đầu nhỏ khác xa với thân hình của người khổng lồ kia, bóp cò súng!