TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 5

Chương 5: Đồ nhà quê

“Tôi xin lỗi cậu Thiên!”.

Tư thế cúi gập người của Ngô Quảng Phú khiến toàn bộ người ở đó sững sờ, ai nấy đều há hốc mồm.

Đây là Ngô Quảng Phú giàu có nhất Lư Thành, là người tiếng tăm lẫy lừng đó!

Cho dù là đứng trước người đứng đầu Lư Thành thì cũng không thể khiến anh ta cúi đầu chào, nhưng lúc này, anh ta lại đang cúi gập người xuống để xin lỗi một cậu thanh niên chưa đến 20 tuổi đang mặc một bộ đồ vô cùng xoàng xĩnh?

Nếu đồn ra ngoài chắc chắn sẽ làm chấn động các hãng truyền thông lớn ở Lư Thành.

Những người còn lại có lẽ chỉ là sửng sốt, nhưng cô lễ tân đón tiếp Diệp Thiên trước đó và cả Lạc Kỳ đang đứng phía sau Ngô Quảng Phú lúc này trong lòng chỉ có thể dùng từ sợ hãi để hình dung.

Nhất là Lạc Kỳ, cô ta là người nói ra những lời chế giễu Diệp Thiên nhiều nhất, còn chủ động gọi bảo vệ đến đuổi Diệp Thiên đi, nhưng bây giờ, đến chỗ dựa lớn nhất của cô ta đều phải cúi đầu trước mặt Diệp Thiên, thì sao mà khiến cô ta không sợ hãi cho được?

Diệp Thiên nhìn về phía Ngô Quảng Phú, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra một nụ cười.

“Anh quản lý tập đoàn Thiên Phong cũng tốt đấy chứ!”.

Câu nói của cậu quả thực là đang khen Ngô Quảng Phú, cậu không ngờ chỉ trong thời gian 5 năm, Ngô Quảng Phú lại có thể dựa vào nguồn tài nguyên trước đây để làm lại sự nghiệp, không chỉ sáng lập nên tập đoàn Thiên Phong, còn đưa tập đoàn Thiên Phong phát triển đến mức độ này.

Nhưng Ngô Quảng Phú nghe thấy câu nói đó lại khắp người túa mồ hôi lạnh, anh ta cho rằng Diệp Thiên đang nói ẩn ý mỉa mai anh ta.

Tập đoàn này tuy do một tay anh ta gây dựng, nhưng tiền vốn sáng lập toàn bộ đều là do Diệp Thiên chi, có thể nói rằng nếu không có Diệp Thiên, thì sẽ không có tập đoàn Thiên Phong, và anh ta chỉ là làm thuê dưới chướng của Diệp Thiên, Diệp Thiên mới là chủ tịch thực sự của tập đoàn này.

Nhưng hôm nay lần đầu tiên chủ tịch đến tập đoàn lại bị mấy nhân viên chặn lại, còn suýt nữa bị bảo vệ đuổi ra ngoài, điều này đúng là không khác gì tát vào mặt anh ta.

Nghĩ đến đây thôi, trong lòng anh ta thắt lại, sau đó quay sang phía nhân viên rồi lớn tiếng quát.

“Những ai vừa rồi đắc tội với cậu Thiên đều đứng hết ra đây cho tôi, xin lỗi cậu Thiên đàng hoàng, rồi đến phòng tài vụ nhận lương tháng này sau đó cút ngay khỏi tập đoàn cho tôi!”.

Nghe thấy lời của Ngô Quảng Phú, cô lễ tân đón tiếp Diệp Thiên trước đó, giám đốc Lạc Kỳ và cả những tên bảo vệ kia đều mặt mày tái nhợt.

Đây có khác gì đang bảo bọn họ mau cuốn xéo khỏi công ty đâu?

Tập đoàn Thiên Phong là doanh nghiệp đứng đầu trong 10 doanh nghiệp lớn nhất của thành phố này, đi đầu về lương và phúc lợi, đãi ngộ rất tốt, được tuyển vào đây rồi thì lương khởi điểm trên 10 nghìn tệ, có thể nói là nơi làm việc tốt nhất.

Trong đám người này có không ít người là nhân viên làm việc lâu năm trong tập đoàn Thiên Phong, nhưng giờ Ngô Quảng Phú chỉ vì Diệp Thiên lại muốn đuổi việc toàn bộ bọn họ luôn?

Đám người sững sờ tại chỗ, không biết nên làm gì cả, hai chân nặng như đeo chì không nhúc nhích nổi, Lạc Kỳ xưa nay luôn hống hách nhưng lúc này cũng hoàn toàn không dám lên tiếng.

Ngô Quảng Phú đang định lên tiếng tiếp, thì Diệp Thiên bước lên trước vài bước, xua tay về phía anh ta.

Cậu nhìn lướt sang phía Tiểu Từ một cái, mỉm cười gật đầu với cô ấy, Tiểu Từ lúng túng, vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi cảnh tượng vừa xảy ra trước mặt đây.

Diệp Thiên thu lại ánh nhìn, rồi nhìn sang phía Lạc Kỳ đang vô cùng căng thẳng.

“Vừa rồi tôi nói tôi không chỉ có thể đánh giá chị, mà còn có thể đuổi việc chị, chị nói tôi không đủ tư cách, còn nói là vài chục năm nữa?”.

“Vậy bây giờ chị đã tin chưa?”.

Cơ thể Lạc Kỳ không ngừng run rẩy, cô ta nhìn về phía Ngô Quảng Phú với ánh mắt cầu cứu, ngày thường cô ta cần gì Ngô Quảng Phú đều đồng ý, nhưng lúc này vẻ mặt anh ta đầy lạnh lùng, không hề để mắt tới cô ta.

“Cậu Thiên, vừa rồi tôi…”.

Trong lòng cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, đang định giải thích thì Diệp Thiên giơ tay lên ngăn lại.

“Chị không phải căng thẳng, tôi thấy chị có chút quan hệ với Ngô Quảng Phú, nên sẽ không đuổi việc chị!”.

Lạc Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng vui mừng, xem ra Diệp Thiên vẫn phải nể mặt Ngô Quảng Phú vài phần.

Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Thiên lại khiến cô ta thất vọng.

“Nhưng bắt đầu từ hôm nay, chị không còn là giám đốc gì hết, muốn ở lại trong tập đoàn này thì bây giờ đi thay quần áo cho tôi, rồi bắt đầu làm lại từ vị trí lễ tân!”.

“Nếu không muốn làm thì thu dọn đồ đạc rồi cút ngay khỏi đây!”.

Lạc Kỳ như chết lặng, cô ta tác oai tác quái trong tập đoàn quen rồi, từ lâu đã coi bản thân như một người thành công, suốt ngày chỉ tay năm ngón, còn bây giờ cô ta lại phải quay về cấp bậc thấp nhất như trước đây.

Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện này, cô ta cũng coi như hoàn toàn không còn được Ngô Quảng Phú trọng dụng, Ngô Quảng Phú chưa chắc đã thèm để ý đến cô ta, và vị trí lễ tân này lẽ nào cô ta phải làm cả đời sao?

Cho dù cô ta có không cam tâm thì cũng vẫn đành phải gật đầu, dù sao làm lễ tân trong tập đoàn Thiên Phong, đãi ngộ cũng không kém nhân viên văn phòng của các doanh nghiệp khác là bao nhiêu.

Diệp Thiên nói xong, cũng không nhìn cô ta nữa mà quay sang nhìn đám bảo vệ vừa bị cậu đánh gục.

“Còn các anh, tự bỏ tiền túi mà chi viện phí, chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, có ý kiến gì không?”.

Những tên bảo vệ kia đâu dám hé răng nửa lời, chỉ cần không bị đuổi việc thì bọn họ đã cảm ơn rối rít rồi, chứ tiền viện phí có đáng là bao nhiêu? Hơn nữa nhìn bộ dạng cung kính của Ngô Quảng Phú trước mặt Diệp Thiên, ai mà dám để Diệp Thiên phải chi tiền viện phí chứ?

Cuối cùng ánh mắt Diệp Thiên nhìn về phía cô lễ tân Tiểu Từ.

“Từ hôm nay trở đi, cô sẽ thay thế vị trí của cô ta, tập đoàn Thiên Phong cần những nhân viên như cô!”.

Người mà Diệp Thiên nhắc đến đương nhiên là Lạc Kỳ.

Tiểu Từ ban đầu ngỡ ngàng, sau đó là vui mừng khôn xiết, suýt nữa thì ngất đi vì niềm vui đến quá bất ngờ này.

Ban đầu còn tưởng cô ấy bị điều đến kho làm việc, kết quả chỉ một câu nói của Diệp Thiên lại khiến cô vượt vài cấp liền, một bước trở thành giám đốc bộ phận.

Cô ấy cúi người cảm ơn Diệp Thiên rối rít, ánh mắt tràn đầy vui sướng.

“Được rồi, cứ vậy đi, chúng ta đi lên trên nói chuyện!”.

Diệp Thiên hất hàm với Ngô Quảng Phú, rồi đi ra chỗ thang máy trước.

Ngô Quảng Phú quay đầu nhìn đám người đang trố mắt vây quanh, đột nhiên cao giọng tuyên bố.

“Tất cả mọi người nhớ cho kỹ, cậu Thiên chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Phong chúng ta, chữ ‘Thiên’ trong chữ tập đoàn Thiên Phong cũng là lấy từ tên của cậy ấy!”.

“Từ nay về sau, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, cho dù là ai đi nữa, cho dù là chức vụ ra sao, đều phải thu dọn đồ đạc cuốn xéo khỏi đây cho tôi!”.

Ngô Quảng Phú nổi tiếng từ những vụ đánh chém trong giang hồ, từng câu nói đều mang vẻ côn đồ, nên không ai dám nghi ngờ câu nói của anh ta.

Tất cả mọi người lúc này, đi kèm với sự sợ hãi còn là cả sự kinh ngạc.

Một thiếu niên chưa đến 20 tuổi, ăn mặc xoàng xĩnh, lại chính là vị chủ tịch bí mật của tập đoàn bọn họ?

Tại tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Phong, Diệp Thiên đang ngồi trước bàn làm việc của Ngô Quảng Phú, Ngô Quảng Phú ngồi trên ghế sofa bên cạnh với vẻ mặt vui mừng.

“Cậu Thiên, 5 năm rồi, cuối cùng cậu cũng đến!”.

Cho đến hôm nay, Ngô Quảng Phú chưa từng sợ bất kỳ ai, cũng chưa từng khâm phục ai thực sự, nhưng Diệp Thiên, anh ta lại tôn kính từ tận đáy lòng.

Năm đó anh ta đem theo mấy chục đàn em lăn lộn ở Lư Thành, vì không đánh lại nổi một đối thủ, bị ép phải rời khỏi Lư Thành, ảo não chán chường, suýt nữa thì chết nơi đất khách quê người.

Là Diệp Thiên xuất hiện và cứu anh ta, còn cho anh ta một số tiền lớn, nên anh ta mới có thể quay lại Lư Thành làm lại từ đầu, quét sạch đối thủ, trở thành người đứng đầu Lư Thành, còn sáng lập tập đoàn Thiên Phong, một bước trở thành doanh nhân thành đạt, tài sản lên tới hàng chục tỷ.

Ngày nay anh ta danh tiếng lẫy lừng, nhưng tất cả mọi thứ đều là Diệp Thiên cho anh ta, điều này anh ta chưa bao giờ dám quên, người giang hồ chú trọng nhất là chữ nghĩa, cho nên sau khi sáng lập tập đoàn Thiên Phong, anh ta chỉ nhận mình là CEO, còn vị trí chủ tịch xưa nay anh ta đều chỉ là quản lý thay.

“Tôi thì không ngờ chỉ trong 5 năm anh lại có thể phát triển đến mức này!”.

“Đúng là tôi đã không nhìn nhầm người!”.

Diệp Thiên nhấp ngụm trà nóng, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh, giữa hai lông mày lộ vẻ bá đạo.

“Năm năm trước tôi đã nói với anh rồi, nếu anh đã quyết dịnh làm việc cho tôi, thì phải chuẩn bị tốt việc phải đối mặt với tất cả mọi thứ, những chuyện mà Diệp Thiên tôi muốn làm vượt xa trí tưởng tượng của anh đó!”.

Cậu uống hết tách trà rồi đứng dậy.

“Chuyện của tập đoàn Thiên Phong thì anh cứ toàn quyền quản lý, trong vòng một tuần anh phải điều động tất cả nguồn lực, tìm cho tôi một mảnh đất màu mỡ nhất, thích hợp để trồng trọt nhất ở trong phạm vi tỉnh!”.

“Sau khi tìm được thì phải báo cho tôi ngay, chuyện này vô cùng quan trọng anh phải làm thật tốt, đừng để ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi!”.

Ngô Quảng Phú hiểu rõ về cậu thiếu niên trước mặt rốt cuộc có thủ đoạn đáng sợ đến mức nào, nên anh ta gật đầu lia lịa, ghi nhớ kỹ việc này.

“Phải rồi, giúp tôi điều tra về cô gái tên là Cố Giai Lệ cô ấy là học sinh lớp 12 của trường Tam Trung ở Lư Thành, điều tra kỹ cô ấy ở lớp nào, rồi làm cho tôi một thân phận học sinh ở cùng lớp với cô ấy!”.

Trong ánh mắt Diệp Thiên hơi mang vẻ đau buồn và áy náy, Ngô Quảng Phú thì lại kinh ngạc, Diệp Thiên là chủ tịch một tập đoàn chục tỷ, thế mà lại muốn đến trường để làm một học sinh cấp ba?

Tuy anh ta tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, vội vàng cho người đi thực hiện.

Cao ốc Thiên Vũ, là tòa nhà bách hóa lớn nhất ở Lư Thành, bên trong có đủ khu mua sắm, vui chơi, ăn uống và gym, là thiên đường mua sắm của các bạn trẻ.

Trong một quán cà phê trên tầng ba của cao ốc Thiên Vũ, một Tiếu Văn Nguyệt tràn đầy sức sống đang ngồi cùng với một cô gái mặc toàn hàng hiệu trên người.

“Hôm nay mình tý nữa thì ngất, trong nhà đột nhiên xuất hiện một tên ăn mày, mẹ mình còn bảo anh ta vào trong nhà mình tắm, đúng là buồn nôn chết mất!”.

Tiếu Văn Nguyệt nói với vẻ mặt chán ghét, còn dùng tay phụ họa nữa.

Cô gái ngồi bên cạnh cô ta có khuôn mặt búp bê trắng trẻo, dáng đẹp, vô cùng tò mò nói: “Cái gì? Để ăn mày vào nhà tắm rửa, mẹ cậu làm việc thiện tới tận mức này?”.

“Cũng không phải!”, Tiếu Văn Nguyệt giải thích: “Tên đó hình như từng giúp mẹ mình ở Cán Tây một lần, bây giờ hình như không còn chỗ nào để đi nên đến ở nhờ nhà mình, mẹ mình cũng thật là, cho anh ta tiền là được rồi, lại còn bảo anh ta ở lại, mình chỉ muốn tức điên lên!”.

“Ha ha!”, cô gái mặt búp bê cười phá lên: “Nếu để bọn Vương Hiên biết một kẻ nhà quê đến ở nhà cậu, mình sợ các cậu ấy sẽ nổi điên lên mất!”.

Cô ta cười hỏi: “Thế sau đó thì sao, anh chàng nhà quê đó không phải sẽ ở nhà cậu thật chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt bất lực lắc đầu: “Ai mà biết, mình nói với anh ta là anh ta ở nhà mình thì bất tiện, bảo anh ta ra ngoài mà thuê, mình có thể nhờ người xin việc cho anh ta, cũng không biết anh ta có nghe hay không nữa, để lại gói đồ bọc bằng giấy da bò rồi đi ra ngoài!”.

“Hả, vậy lát nữa cậu về nhà, anh ta cũng về, thì chắc cậu tức chết nhỉ?”.

Cô gái mặt búp bê trêu đùa Tiếu Văn Nguyệt, nói với vẻ như cười trên nỗi đau của người khác.

“Haiz, đừng nói nữa, mình đang chán lắm rồi đây!”.

Tiếu Văn Nguyệt khuấy cốc cà phê trước mặt, mặt mày buồn bã, cô ta còn đang lo Diệp Thiên sẽ quay lại thật.

Cô gái mặt búp bê còn định trêu cô ta vài câu, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa quán cà phê.

Tiếu Văn Nguyệt bất giác quay đầu qua nhìn, cô ta liền ngạc nhiên.

Đây chẳng phải là cái tên nhà quê Diệp Thiên mà cô ta vừa nhắc đến sao?

| Tải iWin