Chương 10: Chí tôn là gì?
Diệp Thiên đút một tay vào túi quần, một tay còn lại đang giơ tay đỡ khối thép nặng hàng tấn mà như thể đỡ một cọng lông vũ vậy.
Tiểu Uyển hoàn hồn sau hoảng sợ, cảm thấy vô cùng khó tin, trong mắt cô ta một thư sinh trói gà không chặt, thế mà lại chỉ dùng một tay đỡ được vật nặng hàng tấn, còn cứu cô ta?
Người trung niên mặt mày sợ hãi, trong lòng tràn đầy xúc động.
Ông ấy vô cùng rõ, cánh tay này của Diệp Thiên đại diện cho điều gì.
Cánh tay Diệp Thiên hơi rung một cái, khối thép nảy lên trên một khoảng cách nhất định, sau đó cậu lại gạt nhẹ một cái, khối thép rơi xuống nền đất một cách vững chãi, không có chút dấu vết của sự rơi đổ nào.
“Cảm ơn, cảm ơn!”.
Tiểu Uyển có hống hách đến đâu thì cô ta cũng biết bản thân đã gặp phải cao thủ đích thực, nên vội vàng cảm ơn.
Diệp Thiên nhìn cô ta một cái, cũng không thèm đáp lại mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Với tính cách ngang ngược của Tiểu Uyển, cậu vốn dĩ không muốn giúp đâu, nhưng trên con người Tiểu Uyển, cậu nhìn thấy hình bóng của một người, cho nên mới ra tay giúp đỡ.
Thái độ dửng dưng của Diệp Thiên khiến Tiểu Uyển vô cùng bất mãn, cô ta nhíu mày, đang định nói gì đó thì người trung niên đứng cách trăm mét đang đi nhanh tới, đứng bên cạnh Diệp Thiên chấp tay quyền, cúi gập người một cách cung kính.
“Thì ra là chí tôn võ thuật ở đây, tôi là Hàn Phong của nhà họ Hàn, xin chào cậu, cảm ơn cậu đã cứu mạng Tiểu Uyển nhà tôi!”.
Hành động cúi gập người của Hàn Phong khiến Tiểu Uyển đứng bên cạnh cảm thấy kinh ngạc.
Đây là bố của cô ta, Hàn Phong là con trưởng đời thứ hai của nhà họ Hàn, là nhân vật có ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Hàn đó!
Bình thường ngoài ông cụ Hàn ra, cô ta chưa bao giờ thấy Hàn Phong cung kính khách sáo với ai như vậy, cho dù là những nhân vật ở cấp chủ tịch của các tập đoàn lớn khi đứng trước Hàn Phong đều phải khép nép e dè, mỉm cười nịnh bợ, chứ làm gì có chuyện Hàn Phong phải đi chủ động chào hỏi người khác như vậy?
Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa đến 20 tuổi, tuy có chút bản lĩnh, cứu cô ta một mạng, nhưng muốn cảm ơn thì chỉ cần đưa chút tiền và quà là xong, đâu đến mức phải khiến Hàn Phong cung kính như vậy?
Thấy Hàn Phong hành lễ, biểu cảm trên gương mặt của Diệp Thiên cũng không thay đổi nhiều.
“Chuyện nhỏ ấy mà, mọi người không cần quá để bụng đâu!”.
Cậu uống xong ngụm canh rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Xin cậu hãy dừng bước!”, Hàn Phong thấy vậy, vội vàng đi lên trước vài bước.
“Không biết cậu có thể để lại phương thức liên lạc không, cũng để nhà họ Hàn chúng tôi có được cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của cậu!”.
Diệp Thiên thấy vậy liền xua tay: “Không cần đâu!”.
“Tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hàn, các người cũng không cần coi là ân tình gì cả, tôi còn có việc, xin phép đi trước!”.
Cậu đi một cách dứt khoát và phóng khoáng, không hề vì việc cứu Hàn Uyển mà coi mình là người có công.
Diệp Thiên rời đi, Hàn Phong đứng nguyên tại chỗ, giọng nói kiên định.
“Tiểu Uyển, con lập tức trở về, dùng mọi biện pháp nhất định phải tìm bằng được cậu ấy, nhà họ Hàn chúng ta cho dù phải trả bằng mọi giá cũng phải kết thân được với cậu ấy!”
Tiểu Uyển tỏ vẻ khó hiểu: “Bố, sao lại thế? Cho dù là anh ta đã cứu con, nhưng nhà họ Hàn chúng ta cũng không việc gì phải coi trọng anh ta như vậy chứ?
Hàn Phong lắc đầu với vẻ bất lực.
“Tiểu Uyển à, có những chuyện con không hiểu được đâu, con phải biết là kết thân với cậu thiếu niên vừa rồi có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Hàn chúng ta không?”.
“Một mình cậu ấy có thể khiến thực lực của nhà họ Hàn chúng ta nâng lên tầm cao mới đấy!”.
Tiểu Uyển trợn tròn mắt, nói với vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”.
Nhà họ Hàn của cô ta ở cả cái Tỉnh Xuyên này đã được coi như đứng vị trí hàng đầu rồi, cho dù là về các mối quan hệ, gia thế hay thực lực thương mại đều đứng hàng đầu, có thể nói là gia tộc đứng đầu ở Tỉnh Xuyên, không có gia tộc thứ hai nào có thể so sánh được.
Muốn đưa thực lực nhà họ Hàn lên một tầm cao mới, phải cần đến sức mạnh vô cùng khủng, vậy mà Hàn Phong lại nói chỉ cần mình Diệp Thiên là có thể khiến nhà họ Hàn vươn lên cao, cô ta cảm thấy không thể tin nổi.
“Tiểu Uyển, thế giới này khác xa so với những gì con tưởng tượng lắm, có rất nhiều thực lực mạnh đến mức đủ để thay đổi tất cả những gì đang tồn tại!”.
“Cậu thiếu niên vừa rồi chính là một trong số đó!”.
Hàn Phong chỉ tay về phía khối thép đang được đặt trên nền đất.
“Những khối thép này buộc vào nhau, trọng lượng lên đến hàng tấn, rơi từ độ cao vài chục mét xuống, tốc độ rơi cộng thêm trọng lượng vốn có của nó khiến nó có thể nặng lên tới hàng chục tấn, đủ để đè bẹp một chiếc xe ô tô con rồi”.
“Nếu vừa rồi đổi lại bố ngồi ở chỗ cậu ấy, chỉ có thể lựa chọn kéo con đi ra, tránh được khối thép rơi vào người, chứ không thể nào miễn cưỡng đỡ được, chứ đừng nói đến việc chỉ dùng một tay mà giơ lên được như thế”.
“Vật nặng lại lớn như vậy từ trên cao rơi xuống, nếu bố cố đỡ lấy nó, thì chỉ có nước tan xương nát thịt, nhưng cậu ấy lại hiên ngang chính diện đỡ lấy, còn đặt được cả khối thép xuống đất, mặt đất cũng không có chút dấu hiệu nứt toác nào”.
“Điều này không chỉ cần kiểm soát được sức lực một cách tuyệt đối, mà bản thân cơ thể phải có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, điều này trong các nhân vật bố biết, chỉ có vài người làm được, mà những người này đều là các nhân vật xuất chúng trong giới võ thuật!”.
Hàn Uyển đứng hình, vô cùng sửng sốt: “Gì cơ? Bố nói là anh ta là cao thủ đỉnh cao trong giới võ thuật sao, còn mạnh hơn cả bố?”.
Hàn Phong tự giễu nói: “Bố là gì chứ, tuy bố được thầy nổi tiếng dạy cho từ rất sớm, nhưng dù sao khả năng thiên bẩm có hạn, bây giờ 45 tuổi rồi, cũng chỉ tu được đến cấp võ sư thôi”.
“Cảnh giới trong giới võ thuật được chia làm võ giả, võ sư, tông tượng, chí tôn, và cậu thiếu niên vừa rồi nếu bố đoán không nhầm chắc là một vị chí tôn võ thuật, là nhân vật đứng đầu trong giới võ thuật!”.
Hàn Uyển hít vào một hơi, không biết nên nói gì, cô ta không ngờ một người thiếu niên tình cờ gặp lại là nhân vật đỉnh cao trong giới võ thuật.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi nghi ngờ.
“Bố, cứ cho anh ta là chí tôn võ thuật đúng như bố nói đi, nhưng thế thì đã sao? Anh ta chỉ có một mình, làm sao mà có tác dụng lớn như vậy với nhà họ Hàn chúng ta đuợc?”.
Hàn Phong quay đầu sang nhìn Hàn Uyển, lắc đầu cười nói: “Tiểu Uyển à, con không biết được một chí tôn võ thuật đại diện cho điều gì đâu!”.
“Cái tên Mộ Dung Vô Địch chắc con không còn lạ gì nữa nhỉ?”.
Mắt Hàn Uyển hơi nheo lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ sùng bái vô hạn, đó là sự kính trọng ngưỡng mộ thật sự xuất phát từ đáy lòng đối với những đại anh hùng đại hào kiệt.
Mộ Dung Vô Địch, có thể nói ông ấy là truyền kỳ của Hoa Hạ cũng không ngoa, từng dốc sức cho quân đội Hoa Hạ, lập nên vô số công lao, những chiến dịch chỉ cần có ông ấy tham gia, thì toàn bộ đều chiến thắng, đánh bại toàn bộ quân địch, được tôn thành “Quân Thần”, khiến những quốc gia xung quanh chỉ cần nghe thấy tên ông ấy là khiếp sợ.
Khi ông ấy 40 tuổi, ông ấy giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, lựa chọn giải ngũ, trở về quê Trung Hải, sáng lập nên gia tộc Mộ Dung, vang danh Trung Hải, là niềm tự hào của Hoa Hạ.
Tuy ông ấy đã giải ngũ, nhưng sức ảnh hưởng không những không hề suy giảm, ngược lại còn vang dội hơn, vô số cao thủ và người có năng lực ở sáu khu đại quân lớn đều đổ xô về Trung Hải, chỉ mong nhận được một lời chỉ giáo của ông ấy, học được chút kinh nghiệm từ ông ấy là đã thấy vinh hạnh lắm rồi.
Giờ đây Mộ Dung Vô Địch đã không còn ở trong quân đội nhiều năm, nhưng truyền thuyết về ông ấy vẫn được lưu truyền trên các kênh phương tiện, Hàn Uyển là fan trung thành của ông ấy, cô ta học thuộc làu mọi sự tích về Mộ Dung Vô Địch.
Trong lòng cô ta, Mộ Dung Vô Địch như một đấng thần linh vậy.
“Mộ Dung Vô Địch chính là một vị chí tôn võ thuật, giờ chắc con đã hiểu vì sao bố nói cậu thiếu niên kia có khả năng làm nhà họ Hàn chúng ta lớn mạnh rồi chứ?”.
Nghe thấy lời của Hàn Phong, Hàn Uyển nuốt nước miếng, trong lòng vô cùng xáo trộn.
Cậu thiếu niên trông nho nhã kia lại có cùng cảnh giới với nhân vật anh hùng mà cô ta ngưỡng mộ sao?