Chương 62
Mặc dù không biết võ cổ truyền nhưng anh ta cũng từng nghe qua chút ít, biết được trên thế giới có một nhóm người đặc biệt, sở hữu sức mạnh phi thường, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy.
Nhưng hôm nay Ngô Quảng Phú đã gặp được, anh ta có thể khẳng định Hồng Phi trước mặt chính là một cao thủ võ cổ truyền.
Hồng Phi thu tay lại, đồng thời lui về sau, cười đầy lạnh lùng: “Xem ra Ngô Quảng Phú anh cũng có chút hiểu biết về võ cổ truyền!”.
Lời nói của hắn như gián tiếp thừa nhận thân phận của mình là một cao thủ võ cổ truyền.
“Ngô Quảng Phú, bây giờ anh còn con át chủ bài nào nữa đâu chứ?”.
Từ Uyên Đình thấy Ngô Quảng Phú bị sốc trước chiêu thức của Hồng Phi, còn A Hổ và ba tên cao thủ dưới trướng đều bị thương, anh ta vui đến mức bật cười ra tiếng.
“Bây giờ, tôi sẽ cho anh một cơ hội khác để lựa chọn, anh chọn tham gia liên minh của tôi, hay bỏ mạng tại đây?”.
Có Hồng Phi ở đây, việc Từ Uyên Đình lôi kéo được Ngô Quảng Phú là chuyện rõ mồn một!
Ngô Quảng Phú nheo mắt, trong lòng hết sức bực bội. Anh ta vốn ngang hàng với Từ Uyên Đình, hơn nữa ở Lư Thành, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng hiện tại Từ Uyên Đình lại mời được cao thủ võ cổ truyền Hồng Phi, cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía Từ Uyên Đình, anh ta không còn cơ hội chiến thắng nào cả.
Lúc này, anh ta quay sang A Hổ đã bị gãy cổ tay, lén ra hiệu bằng một động tác.
A Hổ nhìn chằm chằm, hơi do dự, nhưng cũng lập tức lùi lại, đứng bên cạnh Diệp Thiên, nói nhỏ với cậu: “Cậu Diệp, ông chủ yêu cầu tôi đưa cậu đi trước”.
“Sao?”.
Diệp Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Quảng Phú lại đưa ra quyết định như vậy, trong lúc nguy hiểm, điều anh ta nghĩ đến đầu tiên lại là đưa cậu đi.
“Cậu Thiên, mau đi thôi!”.
A Hổ hơi lo lắng, anh ta biết Diệp Thiên cũng biết võ, có lẽ còn mạnh hơn anh ta, nhưng hiện tại đối thủ lại là Hồng Phi tu luyện võ cổ truyền.
Cao thủ võ cổ truyền đúng là khác một trời một vực với các cao thủ thông thường khác, đối phương sở hữu sức mạnh tiềm tàng, bất kể là sức mạnh hay độ chính xác, không một ai có thể sánh được.
Nếu Diệp Thiên không rời đi, lát nữa Từ Uyên Đình gây khó dễ, muốn rời đi lại càng khó hơn.
“Không cần, xem tiếp đi!”.
Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, tựa như cậu không nhìn rõ tình cảnh trước mắt, khiến A Hổ vừa lo lắng vừa bất lực, anh ta không thể ép buộc Diệp Thiên rời đi được, đúng không?
Thấy Diệp Thiên thờ ơ, Ngô Quảng Phú cũng thầm lo lắng, nhưng anh ta không có thời gian để ý, lúc này Từ Uyên Đình đã bắt đầu chèn ép rồi.
“Ngô Quảng Phú, thức thời mới là tuấn kiệt. Hôm nay anh sa cơ lỡ vận, lại có anh Hồng ở đây, anh không còn tư cách kì kèo mặc cả với tôi đâu!”.
“Đồng ý gia nhập liên minh của tôi, giao nộp toàn bộ các nguồn lực mà anh đang có. Tôi có thể đảm bảo trong liên minh, địa vị của anh chỉ đứng sau mình tôi thôi, anh thấy thế nào?”.
Từ Uyên Đình biết Ngô Quảng Phú đã hết đường xoay sở, lúc này anh ta ném ra mồi nhử là muốn dụ Ngô Quảng Phú cắn câu.
Dù sao thì mục đích số một của anh ta khi đến đây không phải là để giải quyết Ngô Quảng Phú, mà là để chiếm đoạt tài nguyên và khối tài sản của Ngô Quảng Phú ở Lư Thành, sau đó coi anh ta như một con tốt để đối đầu với Lâm Thiên Nam trong tương lai.