TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 110

Chương 110

Lâm Vũ vội vàng gật đầu, bố hắn chính là Lâm Hổ, là đàn em thân cận nhất dưới chướng, là tài xế toàn thời gian của Ngô Quảng Phú, là người có địa vị cao chỉ đứng sau Ngô Quảng Phú, đây cũng chính là lý do Lí Bác Lượng kiêng nể Lâm Vũ đến vậy.

“Nếu anh biết tôi, thì tôi cũng không nói nhiều nữa!”.

Diệp Thiên chỉ vào Ngụy Thi Thi và Bành Lượng.

“Tôi không cần biết giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm cô ấy rốt cuộc đã đắc tội gì với anh, cô ấy là bạn gái của bạn tôi, anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”.

Diệp Thiên dửng dưng nhìn tới, khiến cơ thể Lâm Vũ như bị sét đánh, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.

“Cậu Thiên, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi, cậu tha lỗi cho tôi, sau này gặp phải em dâu, à không, gặp phải thím, tôi nhất định sẽ đi vòng đường khác, không dám mạo phạm”.

Hắn không còn chút bộ dạng hống hách của một cậu chủ nữa, lúc này đang cầu xin Diệp Thiên với vẻ vô cùng đáng thương.

Hắn nghe thấy Ngụy Thi Thi là bạn gái của bạn Diệp Thiên liền sợ hết hồn, thậm chí còn gọi Ngụy Thi Thi là “thím” luôn.

Một câu nói của Diệp Thiên có thể nắm giữ tính mạng của bố hắn, thậm chí là của cả Ngô Quảng Phú, và chỉ một cái tát thôi là có thể khiến hắn chết ngay tức khắc, hắn làm sao mà không sợ được?

Đến Hồng Phi là một cao thủ võ cổ truyền không biết sợ súng, có thể giết người chỉ trong giây lát, mà cũng bị Diệp Thiên giết trong tích tắc, thì hắn là cái gì?

Ngụy Thi Thi cảm giác như đang mơ, vừa rồi còn đối mặt với tuyệt vọng, cảm thấy không ai có thể giúp được cô ta nữa, nhưng khó khăn mà cô ta đang gặp phải lại chỉ cần một vài câu nói của Diệp Thiên đã giải quyết xong xuôi.

Thế mà cô ta trước đó còn cảm thấy Diệp Thiên vô cùng bình thường, không có bản lĩnh gì hết, nhưng lúc này cô ta chỉ cảm thấy bản thân đúng là có mắt như mù, không biết nhìn người, trong lòng vô cùng hổ thẹn.

“Con trai của Lâm Hổ, tôi nhớ anh rồi!”.

“Tôi nhắc nhở anh lần cuối, sau này những chuyện ức hiếp người khác, tốt nhất anh đừng có dây vào, nếu để tôi biết được thì chắc anh biết hậu quả sẽ thế nào”.

Diệp Thiên lại xới một bát cơm nữa.

“Bây giờ thì đưa người của anh cút khỏi đây cho tôi!”.

Diệp Thiên nói xong, Lâm Vũ như thể được thoát tội chết, miệng cười nịnh nọt, cúi người đi lùi ra khỏi phòng ăn. Hắn đưa đàn em rời khỏi đó một cách thê thảm, cái nơi này hắn không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, đối diện với ánh mắt sắc lạnh vô tình đó của Diệp Thiên, hắn chỉ cảm thấy khiếp sợ thấu tim gan.

Lâm Vũ đưa người đi khỏi, cả phòng ăn chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Diệp Thiên mà không nói nổi lời nào.

| Tải iWin