Chương 146
Diệp Thiên nói Diệp tiên sinh một mình xưng vương Xuyên Bắc chẳng có gì giỏi giang, giống như một học sinh đội sổ nói một học sinh tài giỏi thi vào đại học Thủ đô và đại học Hoa Thanh không có gì giỏi vậy, sẽ không có ai cảm thấy cậu khí phách, mà chỉ thấy cậu vô cùng nực cười.
Ban đầu Tiếu Văn Nguyệt còn ôm hi vọng có thể nâng cao trình độ và hiểu biết của Diệp Thiên. Cho dù không thể theo kịp bọn họ thì ít nhất cũng không thua kém bọn họ quá nhiều. Nhưng bây giờ cô ta đã hoàn toàn từ bỏ.
Bùn nhão không trát được tường, bây giờ Diệp Thiên giống như kẻ bất tài khó đào tạo. Cô ta cảm thấy bất kể mình có nỗ lực ra sao, hết mình thế nào cũng không thể kéo Diệp Thiên từ tầng lớp chót cùng lên chỗ cao. Cô ta và Diệp Thiên đã định sẵn là hai con người không ở cùng một thế giới, khó mà có giao thiệp.
Cô ta đã âm thầm quyết định, sau ngày hôm nay sẽ cố gắng ít tiếp xúc với Diệp Thiên hơn. Hai người không cùng một thế giới, cho dù có ở cùng nhau thế nào, cuối cùng cũng không thể tiến tới với nhau!
Khoảng mười một giờ rưỡi tối, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc, Sở Thần Quang lái xe đưa Tiếu Văn Nguyệt và Lý Tinh Tinh về nhà, còn Diệp Thiên thì đi bộ về phòng trọ cùng Cố Giai Lệ. Lúc tạm biệt, Tiếu Văn Nguyệt chỉ chào Cố Giai Lệ, không nhìn Diệp Thiên lấy một cái.
“Anh Diệp Thiên, anh thấy Nguyệt Nguyệt thế nào?”.
Trên đường về, Cố Giai Lệ đột nhiên hỏi Diệp Thiên.
“Tiếu Văn Nguyệt?”, Diệp Thiên lắc đầu: “Anh không thân với cô ta lắm, không có suy nghĩ gì cả”.
Cố Giai Lệ nghe vậy, mím môi cười trộm: “Thế à?”.
“Em cứ cảm thấy hình như Nguyệt Nguyệt rất để ý đến anh Diệp Thiên!”.
Diệp Thiên nhún vai, không có biểu cảm gì. Về Tiếu Văn Nguyệt, cậu thật sự không cách nào để tâm, với cậu mà nói, cô gái mà cậu thật sự để ý chỉ ở thủ đô.
Xuyên Nam, Lư Sơn.
Trên đỉnh núi có một dinh thự to lớn, cổ xưa, trước cửa có một tấm biển thếp vàng cực lớn đề hai chữ “Đường Môn”.
Nơi đây chính là địa chỉ cũ của Thục Trung Đường Môn, mấy trăm năm qua, bao đời Đường Môn đều ở đây.
Trong đại sảnh của Đường Môn, một chân của Đường Tu Văn quấn kín băng, vẻ mặt đầy thù hận và căm phẫn.
Trên đại sảnh, một người đàn ông trung niên mặc áo quần hoa lệ, chắp tay sau lưng đứng đó, mắt như mắt diều hâu, giữa hai mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng lành lạnh cực kỳ nguy hiểm.
“Không ngờ ở tỉnh Xuyên vẫn còn có người dám đánh bị thương người của Đường Môn!”.
“Xem ra Đường Môn lâu không xuất hiện, người ở tỉnh Xuyên đã quên mất thực lực của Đường Môn chúng ta!”.
Người đàn ông trung niên khẽ nheo hai mắt, đột nhiên nắm tay lại, quả cầu Thái Cực thủy tinh trong tay ông ta bị bóp vỡ vụn.
“Xuyên Bắc, Diệp Lăng Thiên?”.
“Hừ, lần này Đường Đôn Nho tôi sẽ dùng máu của cậu để rửa mối nhục của nhà họ Đường chúng tôi!”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên sắc bén, toàn thân tràn đầy khí thế, cả đại sảnh đều bao trùm trong bầu không khí khá áp lực, ngay cả Đường Tu Văn cũng khẽ biến sắc.
Đây chính là thực lực đáng sợ của Đường Đôn Nho, bác cả cậu ta, sức chiến đấu xếp thứ nhì trong số cao thủ Đường Môn, chỉ đứng sau bố cậu ta.
“Bác cả, tên Diệp Lăng Thiên này làm cháu bị thương chưa nói, hắn còn không coi Đường Môn chúng ta ra gì!”.
Đường Tu Văn thấp giọng nói: “Hắn thậm chí còn buông lời ngông cuồng, bảo cháu về nói với người lớn trong môn phái, nếu Đường Môn có bất kì ai không phục thì cứ việc tìm hắn, hắn sẽ tiếp mọi lúc!”.