Chương 161
Đường Đôn Nho nhìn thiếu niên còn nhỏ hơn Đường Tu Văn mấy tuổi này, mắt khẽ nheo lại. Ông ta cũng rất hiếu kỳ, một người trẻ tuổi như Diệp Thiên mà lại có thể làm một chân Đường Tu Văn bị thương nặng, thực lực và thiên phú như thế đủ để sánh với chín thiên tài tuyệt đỉnh của giới võ thuật Hoa Hạ.
Diệp Thiên không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, cậu chậm rãi đứng dậy, vươn vai.
Đối mặt với ông hai Đường Môn mạnh nhất tỉnh Xuyên, cực kỳ nổi tiếng này, cậu không hề có vẻ kiêng dè, mà chẳng khác gì đang nhìn một người bình thường.
“Đường Đôn Nho, ông thông báo rộng rãi, lan truyền tin tức tôi và ông hẹn nhau quyết đấu ở võ đài Lư Sơn cho các môn phái trong giới võ thuật tỉnh Xuyên, mục đích là để đánh bại tôi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người đúng không?”.
Ánh mắt của Diệp Thiên bình thản, mở lời hỏi.
Đường Đôn Nho đứng trên võ đài, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên, cậu làm cháu tôi bị thương, đánh gãy một chân của cháu tôi, còn buông lời ngông cuồng với Đường Môn chúng tôi. Uy nghiêm của Đường Môn sao có thể để mặc người ngoài xúc phạm?”.
“Không phải cậu đã nói, nếu Đường Môn chúng tôi không phục thì cứ đến tìm cậu, cậu sẽ tiếp mọi lúc sao?”.
“Bây giờ tôi tìm đến cậu rồi đây!”.
Dứt lời, trong mắt Đường Đôn Nho lóe lên sát ý, ông ta đã xếp Diệp Thiên vào danh sách những người chắc chắn phải giết.
Uy nghiêm của Đường Môn, kẻ nào dám sỉ nhục ắt phải chết, trừ khi cậu mạnh hơn Đường Môn.
“Thế sao?”.
Diệp Thiên nghe vậy bèn gật đầu, tiến đến phía trước, từng bước đi lên võ đài Lư Sơn.
Cách cậu bước lên võ đài chắc chắn là bình thường hơn cách đám người Quách Tùng Niên, Tiền Trọng, Đường Đôn Nho bay lên chớp nhoáng gấp vô số lần, cậu chỉ bước lên bậc thang như thường. Các võ giả đứng xem xung quanh đều nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Đến bây giờ, bọn họ vẫn không nhìn ra Diệp Thiên có năng lực gì đặc biệt để có thể đánh gãy chân của Đường Tu Văn, còn xứng để Đường Đôn Nho đích thân khiêu chiến.
Diệp Thiên đã bước lên bậc thang, đứng cách Đường Đôn Nho mười trượng, chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu xa, bình thản.
“Trận đấu này để phân định thắng thua hay là quyết chiến sống chết?”.
Cậu khẽ hé môi, lời nói truyền ra. Đường Đôn Nho nghe thấy, nụ cười nơi khóe môi càng thêm giễu cợt, ông ta nghĩ Diệp Thiên đã cảm thấy sợ ông ta.
“Diệp Lăng Thiên, từ ngày cậu làm truyền nhân của Đường Môn bị thương thì đã là kẻ địch sống còn với Đường Môn chúng tôi!”.
“Trận đấu này chúng ta sẽ phân định thắng thua, cũng quyết chiến sống chết!”.
“Cậu và tôi chỉ có một người có thể sống sót đi xuống võ đài Lư Sơn!”.
Câu nói của Đường Đôn Nho nhất định là lời tuyên bố sẽ giết chết Diệp Thiên.
Các võ giả xung quanh nín thở, nhìn lên võ đài. Bọn họ biết trận đấu này Đường Đôn Nho sẽ không nương tay.
“Ông nội, anh ta lại chính là Diệp Lăng Thiên!”.
Cuối cùng Ngô Duyệt Huyên cũng hoàn hồn trở lại sau cơn kinh ngạc.
“Phải, ông nhìn lầm rồi, không ngờ cậu ta là Diệp Lăng Thiên mà Đường Đôn Nho hẹn khiêu chiến, vả lại còn trẻ tuổi như vậy”.