Chương 173
Cô ta quay sang nhìn Sở Thần Quang đa tài đa nghệ, sáng ngời chói lọi, không khỏi cảm khái. Bất kể nhìn từ góc độ nào, cô ta mới là người xứng đôi với Sở Thần Quang nhất.
“Kết thúc rồi, chúng ta đi thôi chứ?”.
Diệp Thiên không hề có cảm xúc gì với màn hợp tấu piano và violon xuất sắc này, cậu đứng lên, chuẩn bị dẫn Cố Giai Lệ rời đi, mà Sở Thần Quang lại vừa khéo nhìn thấy cảnh ấy.
Sở Thần Quang đăm chiêu, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, khóe miệng xuất hiện nụ cười giễu cợt.
“Các bạn!”.
Cậu ta cầm micro lên, mỉm cười nói với các học sinh trường Tam Trung.
“Hôm nay có thể đến với Tam Trung, biểu diễn bài “Ánh trăng” tặng các bạn, tôi cảm thấy rất vinh hạnh!”.
“Thật không dám giấu, ở Tam Trung ngoài Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, Giai Lệ ra, tôi còn quen một người nữa”.
“Tôi ở trên sân khấu thấy cậu ta có vẻ không mấy hứng thú với buổi diễn ngày hôm nay, cho nên muốn đánh bạo mời cậu ấy lên sân khấu, biểu diễn một tiết mục cho mọi người. Mọi người thấy có được không?”.
Sở Thần Quang vốn là kẻ giỏi khuấy động không khí, chia rẽ ly gián, cậu ta vừa dứt lời, các học sinh Tam Trung đều tích cực hưởng ứng.
“Được, được, mau gọi lên đi!”.
“Phải, là ai vậy? Mau lên sân khấu đi!”.
Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò về người được gọi là “người quen” của Sở Thần Quang, nụ cười bên miệng Sở Thần Quang càng rõ hơn, giọng nói to hơn mấy lần.
“Mọi người đều nhiệt tình như vậy, lẽ nào cậu nỡ lòng khiến bọn họ thất vọng hay sao?”.
“Diệp Thiên?”.
Sở Thần Quang vừa nhắc đến cái tên “Diệp Thiên”, tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía sau, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiên đang chuẩn bị đưa Cố Giai Lệ rời đi.
Diệp Thiên ở trường Tam Trung có thể nói là người không có tiếng tăm gì, nhưng lại có rất nhiều người biết cậu, những người như Vương Hiên, Từ Hải, Lí Tinh Tinh, đều biết rất rõ cậu.
Ngay lập tức, toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, đến các thầy cô và lãnh đạo ở trường cũng không ngoại lệ.
“Ôi, Diệp Thiên, cậu quen với cả anh Sở cơ à?”.
Bành Lượng hỏi với vẻ vô cùng tò mò.
Trên sân khấu, Tiếu Văn Nguyệt cũng hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Sở Thần Quang, cô ta không ngờ Sở Thần Quang lại gọi Diệp Thiên lên sân khấu.
Suy nghĩ một lúc, cô ta lập tức hiểu ra, cô ta cho rằng Sở Thần Quang đang muốn khuấy động không khí của tối nay nên đột nhiên nghĩ ra cách đó.
Cô ta làm sao mà biết được Sở Thần Quang căn bản không hề có ý định khuấy động bầu không khí gì cả, mục đích của cậu ta chính là để Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước mặt Tiếu Văn Nguyệt và trước mặt tất cả mọi người ở đây.
Bài hát “Tình yêu duy nhất” của Cố Giai Lệ đã cảm hóa toàn bộ khán giả, còn phần hợp tấu nhạc cụ của cậu ta và Tiếu Văn Nguyệt đã đưa bầu không khí sôi động đạt đến đỉnh điểm, nếu Diệp Thiên lên biểu diễn, tẻ nhạt vô vị, thì sẽ trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người.