Chương 189
Cô ta lưỡng lự một lúc, đắn đo rốt cuộc có nên nghe lời Diệp Thiên quay lại phòng hay không, thì Lí Thu Hà ở bên cạnh lại giục nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta mau đi thôi, em quan tâm mấy lời cậu ta nói làm gì?”.
“Cậu Từ đang ở quán bar chờ chúng ta rồi, cậu ta có thân phận gì thì chắc em cũng biết, nếu chúng ta đến đó muộn, khiến cậu ta không vui, sau này đến thành phố Phán không được hưởng thụ đẳng cấp xa hoa này nữa đâu!”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy vậy mới sực tỉnh, nhớ đến uy thế một tay che bầu trời của Từ Tôn, lại còn là con trai của Từ Uyên Đình nữa, cô ta liền gật đầu, cùng Lí Thu Hà bước vào quán bar.
Bên trong quán bar có rất nhiều người, đều là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu ở thành phố Phán, cho dù thân phận của mọi người đều không thấp, nhưng có một bàn lại không có ai dám đến gần, chỉ có một thanh niên mặc vest đang ngồi ở đó, chính là Từ Tôn.
“Anh Từ!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thu Hà ngồi xuống trước mặt Từ Tôn, Từ Tôn nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp rạng ngời, ngay lập tức đôi mắt sáng lên.
“Đến rồi à, muốn uống rượu gì? Ở đây rượu ngon nào cũng có, tối nay sẽ để mọi người uống thật vui!”.
Từ Tôn liếc nhìn lên cơ thể ba vòng rõ rệt của Tiếu Văn Nguyệt, khi Tiếu Văn Nguyệt nhìn tới, cậu ta mới thu lại ánh nhìn, giả vờ tỏ vẻ lịch sự.
Ba người gọi vài ly cocktail, người pha chế rượu ở đây vô cùng chuyên nghiệp, cho dù là phối mùi vị hay màu sắc, đều hơn hẳn so với những quán bar ở Lư Thành mà Tiếu Văn Nguyệt từng đi.
Tuy mùi vị của rượu cocktail rất ngon, nhưng nồng độ rượu hơi mạnh, Tiếu Văn Nguyệt mới uống hai ngụm đã đỏ mặt, má đỏ hây hây trông vô cùng cuốn hút.
Từ Tôn nhìn mà lòng đầy ham muốn, nghĩ đến lát nữa có thể cùng người đẹp lạnh lùng kiểu chị đại kia lên giường mây mưa một phen, cậu ta lại cảm thấy khí huyết sục sôi, gần như không thể chờ đợi thêm nữa.
Ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện, một lúc sau Tiếu Văn Nguyệt đã uống hết một ly cocktail, cô ta cảm thấy vẫn chưa đã, Từ Tôn lại đưa thêm cho cô ta một ly nữa.
Khi cậu ta đưa ly rượu tới, ngón tay của cậu ta gõ nhẹ vào hạt vòng trên cổ tay, một chút bột màu trắng rơi từ trong lỗ nhỏ của hạt vòng ra, hòa tan ngay trong ly cocktail, không để lại dấu vết gì.
Tiếu Văn Nguyệt không hề chú ý đến hành động này của Từ Tôn, cô ta đón lấy ly rượu, lại uống một ngụm nữa.
Ngụm rượu này có vị hơi khác so với ly rượu trước, có mùi thơm hơi lạ, nhưng cô ta không quan tâm, cho rằng chắc là do pha chế rượu thôi, chứ không hề biết đã rơi vào cái bẫy được giăng sẵn của Từ Tôn.
Trong phòng của khách sạn, Diệp Thiên đang ngồi dựa vào sofa chơi điện thoại, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Hà Tuệ Mẫn gửi tới.
“Tiểu Thiên, cô Hà lâu lắm chưa gặp cháu, hôm nào đến nhà cô ăn cơm nhé!”.
Diệp Thiên liền trả lời tin nhắn, đột nhiên thở dài một tiếng, rồi đứng dậy.
“Dù sao cô ta cũng là con gái của cô Hà, mình không quan tâm không được!”.
Cậu mở cửa phòng, đi nhanh về phía quán bar âm nhạc.
Trong quán bar, ly cocktail thứ hai của Tiếu Văn Nguyệt đã sắp uống cạn, cô ta vốn cũng khá tỉnh táo, nhưng thời gian lâu dần, cô ta cảm thấy cảnh tượng phía trước mắt càng lúc càng mờ đi, gần như mất đi ý thức, và không còn nghe thấy những lời nói của Lí Thu Hà và Từ Tôn ở bên cạnh nữa.