TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 193

Chương 193

Từ Hồng vốn định ra tay xử luôn cái tên ngông cuồng đã đánh cho em trai anh ta bị thương, ở thành phố Phán dám động vào người của nhà họ Từ anh ta thì đúng là tự tìm đến cái chết.

Nhưng ánh mắt anh ta quay sang, nhìn rõ khuôn mặt Diệp Thiên, thì cái nhìn này, khiến anh ta hồn siêu phách lạc, hai chân ngã khụyu xuống nền nhà.

“Diệp… Diệp tiên sinh?”.

Cậu thiếu niên đang cõng cô gái trước mặt đây mặt dửng dưng nhìn anh ta, chính là ánh mắt này, cả cả khuôn mặt vô cùng tuấn tú này, đã ghi sâu trong đầu anh ta. Cho dù anh ta có thể quên đi bộ dạng của bản thân anh ta, nhưng tuyệt đối không thể quên được khuôn mặt này.

Chính là vị thiếu niên trước mặt đây, một cú giậm chân làm vỡ nát võ đài Lư Sơn, một chưởng giết chết ông hai Đường Môn từ khoảng cách hơn mười bước chân, sau đó thu phục Lâm Thiên Nam, thống lĩnh toàn bộ thế giới ngầm tỉnh Xuyên.

Và lúc này, vị thiếu niên được anh ta coi là thần linh lại đang đứng trước mặt anh ta, anh ta làm sao mà không sợ, làm sao mà không hoảng?

“Diệp tiên sinh, cái gì mà Diệp tiên sinh, anh trai, anh sao thế?”.

Từ Tôn cảm thấy khó hiểu, cậu ta vốn muốn Từ Hồng đến giúp cậu ta báo thù, kết quả Từ Hồng lại quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

“Diệp…”.

Cậu ta khẽ lẩm bẩm nghĩ, đang nghĩ giữa chừng đột nhiên nhận ra.

Bản thân cậu ta trước đó chẳng phải cũng cảm thấy Diệp Thiên rất giống với ngoại hình của Diệp tiên sinh mà cậu ta xem trong video hay sao?

Sau đó chỉ vì Lí Thu Hà nói cho cậu ta biết gia cảnh của Diệp Thiên, nói là một học sinh từ quê lên, cho nên mới cho rằng bản thân nhận nhầm người, trong lòng nảy sinh coi thường, nhưng lúc này, người anh trai mà cậu ta tôn trọng nhất lại quỳ trước mặt Diệp Thiên, miệng còn thốt lên “Diệp tiên sinh”, cậu ta làm sao mà còn không biết thân phận của Diệp Thiên là thật hay giả nữa?

Nghĩ đến đây, tim cậu ta ‘thịch’ lên một tiếng, sắc mặt tái mét, chân quỳ xuống đất.

Lí Thu Hà đứng cách đó không xa, mắt trợn tròn, lấy tay che miệng, trong lòng vô cùng bàng hoàng.

Cậu thiếu niên mà cô ta luôn coi thường, cho rằng là loại vô dụng lại chính là cây đại thụ mà Ngô Quảng Phú – bố nuôi cô ta dựa vào, là người đứng đầu thế giới ngầm tỉnh Xuyên sao?

“Anh biết tôi?”.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, cậu lên tiếng hỏi.

Từ Hồng vội vàng bò dậy, cúi đầu còn thấp hơn cả vừa rồi, gật đầu lịa lịa.

“Diệp tiên sinh, bố tôi là Từ Uyên Đình, tôi là Từ Hồng, mấy hôm trước có cùng ông ấy đến võ đài Lư Sơn xem trận đấu, được vinh hạnh tận mắt nhìn thấy thần uy của Diệp tiên sinh!”.

Mồ hôi lạnh trên mặt anh ta rơi xuống, khắp người run rẩy, nghĩ đến vừa rồi bản thân định ra tay với Diệp Thiên, sống lưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh.

“Thì ra là con trai của Từ Uyên Đình!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lướt tới, nhìn về phía Từ Tôn nói: “Nói như vậy thì hắn là em trai của anh?”.

Từ Hồng lúc này thực sự không muốn thừa nhận mối quan hệ của bản thân với Từ Tôn, trong lòng đã chửi thầm Từ Tôn đến cả trăm nghìn lần, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Còn Từ Tôn ở bên cạnh, đã đứng hình từ nãy giờ, sợ đến mức mất hồn mất vía.

Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên, cậu quay sang phía Từ Tôn hỏi: “Vừa rồi anh nói muốn tôi chết đúng không?”.

| Tải iWin