Chương 197
Diệp Thiên dựa vào ghế sofa, xua tay.
“Tôi đã từng nói, cô là con gái của cô Hà, cô gặp chuyện, tôi sẽ giúp cô giải quyết”.
“Cô không cần phải cảm ơn tôi”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, ánh mắt hơi tối lại, giọng nói trở nên buồn bã: “Anh cứu tôi hoàn toàn chỉ vì mẹ tôi sao?”.
“Nếu không nghĩ tới mẹ tôi, với quan hệ giữa tôi và anh, khi thấy tôi gặp chuyện, anh sẽ không quan tâm sao?”.
Diệp Thiên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đã cho cô đáp án của câu hỏi này từ lâu rồi, cùng một câu hỏi đừng bắt tôi phải trả lời lần thứ hai”.
“Thế à?”.
Tiếu Văn Nguyệt cười tự giễu, lần này cô ta không còn giận dữ như lúc ở nhà hàng đơn giản bên ngoài trường lần trước, mà ngược lại đầy chán nản và thất vọng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ruột gan đau đớn như bị xé nát.
Hơn mười năm qua, cô ta cũng không khóc bao nhiêu lần, thế mà bây giờ lại cảm thấy mũi cay cay, vành mắt ươn ướt, ngay cả cô ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Cho dù lúc nhỏ món đồ chơi yêu thích nhất bị mất, hoặc là bị bố mẹ trách mắng, cô ta cũng chưa từng đau lòng như vậy.
“Hô!”.
Cô ta hít sâu một hơi, nén nhịn không để nước mắt rơi xuống, chuẩn bị mở cửa rời đi.
Ngay lúc cô ta đi đến cửa thì đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng, bước chân khựng lại.
Cô ta xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như lấy dũng khí, đột nhiên mở lời.
“Diệp Thiên, tôi muốn biết anh đã cõng bao nhiêu cô gái, tôi là người thứ mấy?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?”.
Tiếu Văn Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nói: “Tôi muốn biết, có thể nói cho tôi không?”.
Cô ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, vẻ mặt quật cường, cô ta nhất định phải biết được đáp án của câu hỏi này.
Diệp Thiên sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
“Cô là người đầu tiên”.
Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt ngẩn người ra, sau đó vẻ chán nản và buồn bã lúc trước bỗng biến mất, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
“Vậy sao? Tôi là người đầu tiên sao?”.
Đáp án này khiến trong lòng cô ta vui như nở hoa, cô ta cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy.
Trên mặt tràn ngập nét cười, cô ta mở cửa rời khỏi phòng Diệp Thiên, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.
“Lạ thật!”.
Diệp Thiên lắc đầu, lại nằm xuống ghế sofa. Cậu không muốn đoán tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cũng không có hứng thú để đoán.
“Rầm!”.
Lúc Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi cửa không hề khóa cửa phòng, bỗng một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đạp mở. Một người khí thế hung hăng bước vào, thoáng cái đã đứng trước sofa.