TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 228

Chương 228

Lí Tinh Tinh buông thõng tay, lắc đầu dứt khoát: “Tên đó làm việc cứ kỳ quái sao ấy, toàn làm theo ý mình, độc đoán, ai mà biết được anh ta đi làm cái gì rồi, đã nửa tháng rồi không nhìn thấy bóng dáng đâu!”.

“Giai Lệ bây giờ đã đến Công ty giải trí Thiên Phú báo danh, bắt đầu con đường nghệ thuật, còn cậu, cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, như người thần kinh, mình chỉ có hai người bạn thân thôi, đều bị Diệp Thiên đó làm cho thay đổi, tớ thật không hiểu, tên Diệp Thiên đó có gì tốt chứ?”.

“Ngoài việc có thể đánh đấm, thì kiêu căng ngạo mạn, không sợ ai, cảm giác như không coi ai ra gì, đến cả anh Thần Quang cũng đánh, người như thế cũng đáng để cậu quan tâm à?”.

Nói một tràng xong, Lí Tinh Tinh đột nhiên ngưng lại, ánh mắt khó tin nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, không phải cậu thích Diệp Thiên rồi đấy chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe câu hỏi đó, vẻ mặt có chút hoảng loạn, vội vàng lắc đầu.

“Cậu nghĩ cái gì thế, chỉ là anh ta cứu mình hai lần, mà mình vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn anh ta hẳn hoi, trong lòng cảm thấy áy náy, cái gì mà thích với không thích, sao mình có thể thích anh ta chứ?”.

Lúc cô ta nói những lời này, biểu cảm kiên định, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại như mất hết sức lực.

Lí Tinh Tinh vỗ vai Tiếu Văn Nguyệt, bỏ tay xuống rồi nói: “Phải đấy, một người như Diệp Thiên, tự cho rằng biết chút võ thuật thì có thể tự tung tự tác, dường như ai anh ta cũng coi thường, ai anh ta cũng không sợ, ai mà lại thích một tên điên tự tin mù quáng vậy chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt gật đầu, Lí Tinh Tinh mới lại nhìn lên bảng, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài, còn Tiếu Văn Nguyệt thì âm thầm tự hỏi.

“Mình… thích Diệp Thiên?”.

Nghĩ đến vấn đề này, cô ta vội vàng lắc đầu, để những suy nghĩ vớ vẩn này bay ra khỏi đầu.

Cô ta sao có thể thích Diệp Thiên chứ?

Giờ giải lao buổi chiều, Tiếu Văn Nguyệt lại đến trước cửa lớp A4 như mọi ngày.

Chiếc bàn của Diệp Thiên vẫn trống không, sự mong ngóng trong lòng cô ta chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.

Cố Giai Lệ đã không đi học ở trường nữa, dốc toàn tâm toàn lực vào mơ ước trở thành ca sĩ, Tiếu Văn Nguyệt không chào hỏi ai, chỉ đứng ngập ngừng ở ngoài lớp A4 một lúc, đang định rời đi thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành đang tiến về phía cô ta.

“Em này, xin hỏi có phải Diệp Thiên học ở lớp này không?”.

Người phụ nữ đó khoảng chừng 24, 25 tuổi, tướng mạo thanh thoát, tóc ngắn, mặc một bộ đồ da trông rất già dặn, trong sự hoang dại lại có đôi nét quyến rũ, rất nhiều nam sinh xung quanh nhìn không rời mắt.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, gật đầu, chân mày hơi cau lại, nhìn những món đồ trên người cô gái này, cái nào cũng là thương hiệu thời trang thịnh hành nhất hiện nay, hơn nữa phối đồ đẹp, trông rất quý phái, vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, cô ta lấy làm lạ, sao Diệp Thiên lại quen biết một người phụ nữ như vậy chứ?

Người phụ nữ tóc ngắn khẽ cười với Tiếu Văn Nguyệt, khách sáo nói: “Em gái, có thể phiền em gọi cậu ấy ra đây giúp tôi được không?”.

Tiếu Văn Nguyệt liền lắc đầu.

“Anh ta không có trong lớp, đã gần một tháng này anh ta không đến trường rồi!”.

| Tải iWin