Chương 246
“Không làm gì cả, về nhà ngủ”.
Diệp Thiên thuận miệng trả lời.
“Về nhà ngủ sao?”.
Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Nói vậy chẳng phải nhà Diệp Thiên ở đây sao?
Đây là Thiên Đường Vạn Giang, khu biệt thự xa hoa nhất Lư Thành đấy. Bất cứ căn biệt thự nào ở đây, dù là biệt thự số 36 ở chót cùng cũng có giá ít nhất là sáu mươi triệu tệ, sao Diệp Thiên có thể ở đây được?
Lí Tinh Tinh ghét Diệp Thiên nhất, cô ta giả vờ cười nịnh nọt, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Thiên: “Anh Diệp, không biết anh ở căn biệt thự nào nhỉ?”.
Mặc dù cô ta tươi cười nói chuyện, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra giọng điệu giễu cợt của cô ta. Tiếng “anh Diệp” này cũng là cô ta thuận miệng gọi.
Diệp Thiên đứng yên, cũng không nổi giận, chỉ đưa tay chỉ về phía trước.
“À, tôi sống ở đó!”.
Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thiên chỉ, lập tức sững sờ. Nơi Diệp Thiên chỉ không phải là biệt thự số 1 xa hoa nhất, được gọi là căn nhà cao cấp nhất Thiên Đường Vạn Giang sao?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt đều hiện lên vẻ kỳ quái.
Nơi mà Diệp Thiên chỉ là biệt thự số 1, phải biết rằng, đây là căn biệt thự xa hoa bậc nhất trong 36 căn biệt thự của Thiên Đường Vạn Giang!
Sở Thần Quang ngây ra, sau đó suýt thì cười lên thành tiếng.
Tập đoàn Hùng Phong nhà cậu ta là một trong mười tập đoàn lớn của Lư Thành, ngoài Tập đoàn Thiên Phong do Ngô Quảng Phú đứng đầu xếp hạng nhất ra, có thể nói là không thua kém bất cứ ông trùm nào trong giới kinh doanh, ngay cả Tập đoàn Thiên Lâm của nhà Tiếu Văn Nguyệt cũng yếu hơn tập đoàn nhà cậu ta.
Mà với năng lực tài chính của Tập đoàn Hùng Phong, bố cậu ta là Sở Hùng cũng chỉ có thể mua cho cậu ta một căn biệt thự số 7, từ biệt thự số 1 đến số 6 ở đây đều đã bị người khác mua hết, mà mua được những căn biệt thự xa hoa này không phải ai khác, chính là Ngô Quảng Phú, bởi vì Thiên Đường Vạn Giang này chính là do Tập đoàn Thiên Phong dưới tay Ngô Quảng Phú xây dựng.
Căn biệt thự số 1 xa hoa hạng nhất này vốn dĩ là xây riêng cho Ngô Quảng Phú, hoàn toàn là trang viên cá nhân của Ngô Quảng Phú, chỉ riêng diện tích đã rộng gấp đôi các biệt thự khác, hoàn toàn có thể xây dựng cả một công viên nước, quả thực là căn biệt thự số một Lư Thành.
Thế mà Diệp Thiên lại nói bản thân sống ở đây? Đúng là khiến người ta cười rụng cả răng.
Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không tin lời Diệp Thiên nói, thậm chí Đỗ Giai Giai đã không kìm được mà đứng một bên bịt miệng cười thầm, Diệp Thiên có bốc phét thì cũng phải làm sao cho đáng tin một chút chứ, nói là ở biệt thự số 36 gì đó đi, bọn họ còn hùa theo, tin Diệp Thiên vài phần, nhưng mà nói ở biệt thự số 1, thì có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Biệt thự số 1 là nhà của ông trùm Ngô Quảng Phú ở Lư Thành, ngoại trừ bản thân anh ta ra, ai dám mạo phạm chứ? Như vậy khác nào chán sống đâu.
Tiếu Văn Nguyệt khẽ cau mày, nhưng lại không cảm thấy Diệp Thiên nói dối, vì buổi trưa ngày hôm nay, cô ta đích thực đã nhìn thấy một người giống Diệp Thiên đến tám phần lái xe BMW đi qua cửa biệt thự số 7.
Nhưng cô ta thực sự không hiểu, Diệp Thiên sao có thể ở biệt thự số 1 chứ?
Trong lúc còn đang nghi ngờ, Lí Tinh Tinh đột nhiên bước lên, đứng trước mặt Diệp Thiên, chế nhạo nói: “Oa, cậu Diệp, hoá ra anh là chủ nhân của biệt thự số 1 à? Có thể nào dẫn cô gái này đi tham quan căn biệt thự xa hoa bậc nhất Lư Thành không?”.
Cô ta cười xu nịnh, nhưng trong bụng lại chẳng có ý tốt