Chương 257
Tiếu Văn Nguyệt khẽ cau mày, nói nhỏ: “Anh bị làm sao đấy? Có phải anh quên mất vụ cá cược với Âu Hạo Thần rồi không?”.
“Mấy ngày nay anh làm sao thế? Lúc lên lớp ngoài việc ngủ nướng, giáo viên ra đề anh không làm một câu nào, đến lúc giảng cách giải đề anh cũng không nghe nấy một lần. Ngày mai là tới bài kiểm tra hàng tháng rồi. Anh định thắng Âu Hạo Thần kiểu gì?”.
“Hay là anh biết trước mình chắc chắn sẽ thua, cho nên cứ thế chờ tới lúc bị đuổi ra khỏi cửa?”.
Tiếu Văn Nguyệt hỏi nhưng Diệp Thiên cũng không quá để ý, cậu vẫn nằm trên bàn, thờ ơ đáp: “Tôi là người cá cược mà tôi còn không lo, cô lo cái gì?”.
Dứt lời, cậu lại ngủ gục trên bàn, không có chút tinh thần nào.
Tiếu Văn Nguyệt thấy thái độ này của Diệp Thiên, càng nghĩ càng tức giận. Sau khi tan học, các bạn trong lớp đã rời khỏi phòng học, Diệp Thiên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, vươn vai chuẩn bị rời đi, nhưng cậu lại bị Tiếu Văn Nguyệt kéo lại.
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc: “Diệp Thiên, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Lời tôi nói với anh ở biệt thự tối hôm đó, anh không hề để ý đúng không?”.
“Tôi biết, anh muốn làm gì là tự do của anh, nhưng làm người đứng đắn tốt sao, cứ phải dây vào đám Ngô Quảng Phú mới được à? Nếu anh đã muốn đi theo con đường đó, tại sao anh vẫn còn đến trường?”.
Cô ta chỉ vào sách giáo khoa, trong lòng tràn ngập ý muốn rèn sắt khi còn nóng: “Anh và Giai Lệ đều từ quê lên. Giai Lệ có điểm số cao nhất trường, bây giờ đã bước chân vào giới giải trí. Sau này, cô ấy sẽ trở thành một ngôi sao sở hữu lượng người hâm mộ hùng hậu, còn anh thì sao?”.
“Vì biết chút võ thuật nên mới làm việc cho loại người thuộc thế giới ngầm, ngang ngược, dã tâm sôi sục như Ngô Quảng Phú à? Chuyện như vậy có gì tốt đẹp không?”.
“Nếu đã đến trường, nếu đã đi học, thì tôi mong anh có thể nhìn thẳng vào bản thân mình, đừng bỏ cuộc. Cho dù không phải vì vụ cá cược này, thì cũng là vì bản thân, vì sau này có thể kéo gần khoảng cách với Giai Lệ, anh cũng nên học tập chăm chỉ, trân trọng từng giây phút một!”.
“Nhưng anh đã làm gì? Bản thân sa đoạ, cả ngày chỉ có ngủ với ngủ, vậy anh đến trường học có ý nghĩa gì?”.
Tiếu Văn Nguyệt càng nói càng kích động, cô ta không biết tại sao khi nhìn thấy Diệp Thiên sa đoạ, cô ta lại tức giận đến vậy. Mấy ngày trước đã quyết định sẽ quên Diệp Thiên nhưng lúc này, Tiếu Văn Nguyệt lại muốn Diệp Thiên nghe lời cô ta khuyên can biết bao.
“Tiếu Văn Nguyệt, cô quan tâm nhiều quá đấy!”.
Diệp Thiên vẫn giữ thái độ hờ hững, Tiếu Văn Nguyệt nói nhiều như vậy, cậu hoàn toàn không quan tâm.
“Đối với tôi mà nói, nghe giảng chẳng có ý nghĩa gì cả. Sở dĩ tôi đến lớp chỉ là lấy lệ mà thôi!”.
“Còn những gì cô vừa nói, như là kéo gần khoảng cách với Cố Giai Lệ, tôi không có chút hứng thú nào. Bây giờ cô ấy là cô ấy, tôi là tôi!”.
Diệp Thiên nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng học.
Tiếu Văn Nguyệt ngồi vào chỗ, không khỏi thở dài lắc đầu, không hiểu sao Diệp Thiên không bao giờ nghe lời khuyên của cô ta, lần nào cũng vậy, cứ một mực làm theo ý của mình mà không thèm để ý tới lời cô ta nói.
Ngày hôm sau, bài kiểm tra hàng tháng bắt đầu diễn ra, học sinh lớp 12 đều đã chuẩn bị đầy đủ, lần lượt bước vào phòng thi.
Chỗ ngồi của thí sinh tham gia bài kiểm tra hàng tháng này được sắp xếp theo thứ tự đảo loạn. Tiếu Văn Nguyệt đến phòng thi từ sớm, bỗng thấy tên của Diệp Thiên vừa hay xuất hiện trong danh sách thí sinh thi của phòng này.