Chương 266
Toàn thân cô ta bị trói, không thể nhúc nhích, cô ta đã rơi vào tuyệt vọng, mất đi sức phản kháng, trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
Trong mắt Hắc Vu Thần hiện rõ vẻ tham lam, đây là bước cuối cùng trên con đường kéo dài tuổi thọ của ông ta. Chỉ cần lấy được hồn phách chí dương của Tiếu Văn Nguyệt, ông ta sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, làm mưa làm gió hơn mười năm nữa.
Nếu có được thời gian hơn mười năm này, ông ta có thể nghiên cứu thuật cấm Mao Sơn kĩ càng hơn, đạt được sức mạnh to lớn. Sau đó không bao lâu, ông ta sẽ trở thành cao thủ cấp bậc chí tôn võ thuật, có thể tùy ý chém giết, nói không chừng vị trí “Tứ Tuyệt” sau này cũng sẽ là của ông ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, sử dụng kim bạc, định đâm vào giữa chân mày Tiếu Văn Nguyệt.
Cây kim này mà đâm vào, một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân sẽ mất mạng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hắc Vu Thần đột nhiên cảnh giác, theo đó là một tiếng động cực lớn vang lên, vách tường ở một bên nổ tung.
“Rầm!”.
Một bóng người lao nhanh như điện từ trong đó ra, mang theo trận gió xoáy cực mạnh. Vô số vụn đá cuốn bay lên, đập về phía Hắc Vu Thần.
“Ồ?”.
Hắc Vu Thần thầm kinh hãi, lùi về sau mấy bước, truyền nội kình vào lòng bàn tay, liên tục vung tay ra trước mặt, cuối cùng chặn được những tảng đá vụn bay đến.
Nhưng số đá vụn này có lực cực mạnh, giống như búa nặng đập xuống. Mỗi lần ông ta chặn một hòn đá đều có thể cảm giác được nội tạng chấn động, khí huyết sôi trào.
Ông ta lùi ra xa mười trượng, đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại. Lúc ông ta quay đầu lại, bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt đã xuất hiện một thiếu niên vô cùng tuấn tú, ánh mắt thờ ơ.
“Tà ma ngoại đạo cũng dám hại người trên địa bàn của tôi?”.
Cuối cùng Diệp Thiên cũng đã đến!
“Là ai?”.
Trong lòng Hắc Vu Thần đã dấy lên vẻ kinh ngạc.
Ông ta gây án khắp nơi ở tỉnh Xuyên, giết mấy người liên tiếp, lần này từ Thành Môn trở lại Lư Thành, ngẫm thấy không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Với tu vi và bản lĩnh của ông ta, có ai lại có thể tìm được ông ta chứ?
Nhưng hôm nay, lại thực sự có người tìm đến tận nơi, không chỉ vậy, người đến lần này lại là một vị cao thủ võ thuật chỉ dùng mỗi lực dư thừa của các viên đá vụn đã có thể đánh cho ông ta lùi lại.
Điều khiến ông ta khó tin nhất đó là người đánh lùi ông ta lại là một thiếu niên chỉ 17, 18 tuổi!
Con đường võ thuật, dễ trước khó sau, có thể là khi bước chân vào võ thuật, tu luyện nội lực không quá khó khăn, nhưng muốn trở thành cao thủ thực thụ, có thành tựu, vậy thì phải tu luyện khổ cực ngày này qua tháng nọ, thứ cần lúc này chính là thời gian.
Những cao thủ ở đỉnh cao thực sự đa phần đều là những nhân vật ngoài 40 tuổi, cho dù là người có thiên phú vô song như Diệp Vân Long cũng phải ở ẩn mười mấy năm mới có thể tỏa sáng.
Còn cậu thiếu niên trước mặt đây, thực sự còn quá trẻ!
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng nhìn về phía Hắc Vu Thần, như thể đang nhìn một thi thể vậy, không mang theo chút biểu cảm nào.
Một lúc sau, cậu dửng dưng quay người, cởi trói cho Tiếu Văn Nguyệt, động tác nhẹ nhàng từ tốn, như thể không hề quan tâm Hắc Vu Thần đang đứng phía sau.
Thấy cảnh tượng này, sát ý trong ánh mắt Hắc Vu Thần càng thêm rõ rệt.