Chương 270
“Diệp Lăng Thiên, tôi biết cậu trấn áp tỉnh Xuyên, là cao thủ thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng hôm nay, là do cậu đã ép tôi!”.
“Thời gian còn lại cậu hãy ở trong Bách Quỷ Cương Vực này hưởng thụ nốt sự sống cuối cùng đi!”.
Giọng nói của Hắc Vu Thần vô cùng ngông cuồng, Bách Quỷ Cương Vực là một chiêu có sức tấn công mạnh nhất, phạm vi tấn công rộng nhất trong các loại cấm thuật của Mao Sơn, dùng thủ thuật tà ác luyện chế tinh thần của người chết thành oan hồn ác quỷ, kết thành yêu ma quỷ quái, có thể nuốt chửng mọi sinh linh, ăn mòn tâm trí.
Ông ta tin rằng khi ông ta dùng chiêu này, cho dù là “Tứ Tuyệt” ở đây cũng không thể dễ dàng thoát thân, những chí tôn võ thuật còn lại thì ông ta hoàn toàn chắc chắn có thể giết được. Tuy Diệp Thiên lợi hại nhưng ông ta cho rằng Diệp Thiên vẫn còn kém xa “Tứ Tuyệt”, ông ta vô cùng tự tin có thể khiến Diệp Thiên chết trong trận này.
Chiêu này tuy lợi hại, nhưng mỗi lần thi triển đều sẽ giảm tuổi thọ của ông ta, tổn hao tu vi và tinh lực, nếu không phải vì Diệp Thiên “ép” ông ta, không cho ông ta chạy thoát, thì ông ta cũng sẽ không dùng đến chiêu này.
Nhưng lúc này tuyệt chiêu đã xuất ra, ông ta tuyệt đối không thể nương tay được, Bách Quỷ Cương Vực này chính là nấm mồ mà ông ta đã chuẩn bị cho Diệp Thiên.
Cơ thể ông ta chìm trong bóng tối, như một thần linh điều khiển tất cả, sau đó, ông ta muốn nhìn Diệp Thiên bị gặm nhấm dần trong đám yêu ma quỷ quái này, cuối cùng chỉ còn lại cái xác khô, trở thành đồ ăn cho hàng trăm ma quỷ.
Khí đen cuồn cuộn, đập vào mắt đều là bóng đen, không còn thấy tung tích của Diệp Thiên đâu nữa.
Còn Tiếu Văn Nguyệt dựa trong góc tường, vì nhiệt độ xung quanh hạ xuống đến mức lạnh thấu xương khiến cô ta tỉnh lại.
Cô ta vừa mở mắt ra, suýt nữa thì sợ mất hồn mất vía.
Phía trước mắt cô ta là bóng đen vô tận, cô ta như thể xuống âm phủ vậy, những tiếng kêu la của oan hồn ác quỷ không ngừng vang lên, những khuôn mặt ma quỷ trắng bệch hiện ngay trước mặt, cô ta có thể cảm nhận được dòng máu, trái tim của cô ta như đều bị đông cứng lại.
Cảnh tượng như ngày tận thế này cô ta đã gặp bao giờ đâu? Đây không khác gì địa ngục!
“Á!”.
Nỗi tuyệt vọng bao trùm, vô số oan hồn ác quỷ đang tiến gần về phía cô ta, cô ta dường như đang muốn hét lên cái tên mà cô ta chôn giấu tận đáy lòng.
“Diệp Thiên, anh đang ở đâu!”.
Cô ta dùng hết sức lực hét to trong màn đêm, đúng lúc cô ta tuyệt vọng nhất, cô ta cần người bảo vệ nhất, thì người cô ta nghĩ đến không phải là Sở Thần Quang, không phải là những anh chàng giàu có từng theo đuổi cô ta, mà là Diệp Thiên, người mà cô ta ngứa mắt nhất.
Bóng tối vẫn y nguyên, những oan hồn ác quỷ vẫn không ngừng lại gần, hai mắt Tiếu Văn Nguyệt sững lại, quỳ sụp xuống đất, từ bỏ mọi hi vọng sống.
“Lần này sẽ là lần cuối mình được sống sao?”.
Nước mắt cô ta tuôn trào nơi khóe mắt, cô ta lẩm bẩm nói.
“Tiếc là cho đến bây giờ tôi mới biết, anh chiếm vị trí quan trọng như thế nào trong lòng tôi!”.
Nhiệt độ càng lúc càng thấp đi, cơ thể Tiếu Văn Nguyệt vốn đã rất yếu rồi, lúc này không cầm cự được nữa, ngã gục luôn xuống đất.
Đúng lúc những oan hồn ác quỷ kia chuẩn bị bao trùm nuốt lấy cô ta, một hơi ấm nóng lại đột nhiên lướt từ bên cạnh đến, khiến tinh thần cô ta bừng tỉnh.