Chương 292
Phan Việt đang định bước vào sân thì bỗng ở bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Đây là địa bàn của tôi, tiến thêm một bước nữa thì chết chắc!”.
Giọng nói của Diệp Thiên không lớn, nhưng mọi người có mặt đều nghe rất rõ, sáu đại diện của sáu gia tộc đang tụ tập ở bên cạnh quay ngang quay ngửa, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cho dù Diệp Thiên có ngốc, thì một chiêu ban nãy của Phan Hoài Uyên cũng đủ để đánh thức cậu, nhưng lúc này, Diệp Thiên chẳng những không biết đường lui, ngược lại còn lên tiếng ngăn Phan Việt lấy cỏ?
Chu Dương nhìn Diệp Thiên mà trong lòng không khỏi cười nhạo. Đối diện với Phan Hoài Uyên uy lực dũng mạnh, có thể một mình chèn ép khiến Dược Vương Điện và sáu gia tộc lớn không dám ho he, mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng, đúng là tự tìm đường chết.
Lúc trước có khi bọn họ còn nương tay với Diệp Thiên, nhưng Phan Hoài Uyên là một chí tôn võ thuật, nắm giữ sinh sát. Đối với ông ta mà nói, người thường và võ giả căn bản là một, việc giết Diệp Thiên hay không chỉ là chuyện cỏn con.
Dược Du cau mày, cô ta vốn tưởng rằng Diệp Thiên sẽ giữ yên lặng, như vậy có thể bảo vệ được bản thân, nhưng Diệp Thiên lại liều lĩnh lên tiếng, thì ngay cả cô ta cũng khó có thể cứu được cậu.
Quả nhiên, Diệp Thiên vừa dứt lời, kẻ có sức mạnh ngút trời, một chiêu đánh bại Tiết trưởng lão – Phan Hoài Uyên, đã nhìn sang.
Diệp Thiên không thèm để ý, chỉ thản nhiên nhìn thẳng ông ta, khí thế hùng hãn của Phan Hoài Uyên không hề khiến Diệp Thiên lui lại dù nửa bước, điều này khiến Phan Hoài Uyên thầm kinh ngạc.
Ông ta còn chưa lên tiếng, thì Phan Việt đứng bên cạnh đã mất kiên nhẫn mà quát:
“Nhãi con, tôi đã cho cậu quá nhiều cơ hội, cậu vẫn đâm đầu tìm đường chết đúng không?”.
Vừa dứt lời, ông ta lập tức quay đầu nhìn về phía Phan Hoài Uyên, ánh mắt của Phan Hoài Uyên rời đi, sự hiếu kỳ của ông ta về Diệp Thiên đã hoàn tàn biết mất. Ông ta nói một cách thờ ơ:
“Giết!”.
Phan Việt nghe thấy lời này, sát khí trong mắt như bùng nổ. Ông ta dường như không chút do dự, đột nhiên bước ra, chân nện mạnh trên mặt đất, sau đó một tiếng động rung trời vang lên, lớp đất vỡ tan bắn tung toé, tạo thành một làn sóng khí đánh về phía Diệp Thiên.
Với nội lực thuần khiết của mình, ông ta muốn giết chết Diệp Thiên thì chỉ cần một chiêu là đủ.
Những người còn lại của bảy gia tộc không chút mảy may thương hại, trong giới võ thuật, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình. Diệp Thiên chỉ là một người bình thường, đối mặt với một cao thủ cấp中期
thì chỉ còn đường chết mà thôi.
Vẻ mặt của Dược Du phức tạp, sau cùng cô ta chỉ quay đầu đi, không chịu nổi cảnh Diệp Thiên bị làn sóng khí giết chết.
Cô ta không phải là người tàn nhẫn, nhưng bây giờ Phan Hoài Uyên một mực muốn giết Diệp Thiên, nếu cô ta ra tay ngăn cản, thì cô ta sẽ biến thành kẻ thù của một chí tôn võ thuật.
“Vù!”.
Sóng khí quét qua, vô số tảng đá vỡ vụn bay thẳng vào người Diệp Thiên, nhưng bản thân Diệp Thiên dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
Diệp Thiên ngạo nghễ đứng tại chỗ, mặc cho sóng gió quét ngang quét dọc, cậu vẫn đứng yên, ánh nhìn của cậu khiến toàn bộ cao thủ đều thầm tặc lưỡi, không biết tại sao.
“Hừm?”.
Đôi mắt Phan Hoài Uyên hơi nheo lại, ông ta vốn đã nhận ra có điều gì đó không ổn, ngay giây sau, ông ta lập tức gào lên:
“Phan Việt, mau lui lại!”.