Chương 294
Phan Hoài Uyên gọi biệt hiệu của Diệp Thiên, Diệp Thiên chắp một tay say lưng, cười lạnh lùng.
“Không hổ danh là một chí tôn võ thuật thực thụ. Chỉ cần tôi ra tay một lần là có thể đoán được thân phận của tôi, có chút thú vị!”.
Phan Hoài Uyên này, cho dù phẩm hạnh của ông ta thế nào, nhưng ông ta đúng là cường giả chí tôn võ thuật thực sự đầu tiên mà Diệp Thiên gặp kể từ khi vào giới võ thuật.
“Nhìn chung tỉnh Xuyên, ngoài Diệp Lăng Thiên mới thăng cấp, còn ai có thể đánh bại cao thủ đỉnh cao tông tượng chỉ bằng một chiêu?”.
Phan Hoài Uyên không chút đắc ý sau khi nghe lời này của Diệp Thiên, mà ngược lại, giọng nói của ông ta còn trầm hơn, xen lẫn chút kinh hãi.
Diệp Thiên vừa ra tay đã tước mạng ông hai của nhà họ Phan, không hề nương tay. Thủ đoạn này còn tàn nhẫn hơn của ông ta, khiến ông ta không thể không ngạc nhiên và tức giận.
Lúc trước khi Phan Hoài Uyên nghe đến biệt hiệu của Diệp Lăng Thiên, ông ta cũng chỉ đánh giá cậu cao hơn người khác một chút, cậu còn chưa đạt tới trình độ được ông ta xem trọng, mà ông ta cũng chưa từng đặt Diệp Thiên ngang hàng với mình.
Suy cho cùng, uy tín của một thiếu niên chí tôn võ thuật chưa đầy hai mươi tuổi thực sự quá thấp. Ông ta cho rằng các võ giả trong giới võ thuật tỉnh Xuyên đang phóng đại thổi phồng quá mức. Nhưng hiện tại, khi tận mắt chứng kiến Diệp Thiên giết Phan Việt chỉ bằng một chiêu, ông ta mới tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng không thể nào ra tay dứt khoát hơn Diệp Thiên.
Có thể thấy, Diệp Thiên chắc chắn cũng là một chí tôn võ thuật có tu vi cực cao, chứ không phải do người khác nói quá.
Những người còn lại, dù là Dược Vương Điện hay người của sáu gia tộc lớn đều đồng loạt lui ra phía sau một chút.
Lúc này hai vị chí tôn võ thuật đều có mặt, không tới lượt bọn họ lên tiếng, cũng không ai có thể can thiệp.
“Diệp Lăng Thiên, nhà họ Phan tôi không có thù oán gì với cậu. Cậu vừa ra tay đã giết chết người nhà họ Phan tôi, có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích không?”.
Phan Hoài Uyên nheo mắt, lạnh lùng nói.
“Vớ vẩn!”, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh như băng, giọng nói cũng trầm xuống một chút.
“Các ông tới thung lũng hoa này, muốn cướp đồ của tôi, cũng có phải tôi có ép các ông tới đâu!”.
“Hơn nữa, thủ hạ yếu ớt, thực lực không ra hồn của ông còn muốn ra tay giết tôi, sau đó lại bị tôi giết ngược lại, đây là ông ta tự chuốc vạ vào thân!”.
Diệp Thiên cất bước, giọng điệu hùng hồn.
“Mấy lời thừa thãi, tôi đã nói đủ rồi!”.
“Bắt đầu từ bây giờ, hoặc là dẫn người cút khỏi thung lũng hoa cho tôi, hoặc là…”
“Chết!”.
Diệp Thiên trầm giọng nói, ngoại trừ Phan Hoài Uyên, những người khác đều lùi về phía sau ba bước, cách xa Diệp Thiên vì sợ rằng cậu sẽ đột nhiên nổi cơn điên.
Mà khí thế này của Diệp Thiên còn đáng sợ hơn, không chỉ bắt bọn họ cút đi mà còn uy hiếp Phan Hoài Uyên?
“Diệp Lăng Thiên, mặc dù cậu còn trẻ đã đạt tới cấp bậc chí tôn võ thuật, có tài năng phi thường, nhưng đừng nghĩ rằng chỉ có vậy là cậu có thể ngạo mạn xưng hùng xưng bá, coi các cao thủ khác không ra gì!”.