Chương 306
Những thiên tài đỉnh cao còn lại vẫn đang nỗ lực để đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, thì Diệp Thiên đã có thể giết chí tôn võ thuật như giết một con heo, chờ khi bọn họ đạt đến cấp chí tôn võ thuật, thì không biết Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Cô ta không thể tưởng tượng nổi!
“Diệp Lăng Thiên, anh sẽ tạo nên cơn bão tố như thế nào trong giới võ thuật Hoa Hạ tương lai đây?”.
Ra khỏi thung lũng hoa, Dược Du cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diệp Thiên từ phía xa rồi thầm nói.
Cô ta rất muốn biết nếu ba vị thiên tài tuyệt đỉnh là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du gặp phải Diệp Thiên, vậy thì biểu cảm sẽ phong phú như thế nào nhỉ?
“Cậu Thiên, cậu rốt cuộc mạnh đến mức nào?”.
Ngô Quảng Phú đứng cách Diệp Thiên không xa, khóe môi khẽ động đậy, cứ mỗi lần anh ta cho rằng sẽ rơi vào khó khăn, thì Diệp Thiên lại hết lần này đến lần khác lập nên kỳ tích, dùng sức mạnh ngút trời phá tan tất cả.
“Mạnh đến mức nào?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, “Sau này sẽ có người thay tôi trả lời câu hỏi này”.
Người mà cậu nói đương nhiên sẽ là “Tứ Tuyệt” của giới võ thuật Hoa Hạ, nhất là Diệp Vân Long, người được tôn làm cao thủ số một Hoa Hạ, cậu nhất định phải vượt lên trên ông ta, nếu không sẽ phụ công tu luyện vất vả vào sống ra chết tám năm nay của cậu.
Ngô Quảng Phú hổ thẹn cúi đầu, anh ta từng cho rằng chỉ có tiền tài, quyền thế mới có thể làm chủ thế giới này, nhưng từ sau khi gặp Diệp Thiên, anh ta mới biết tầm nhìn của bản thân quá đỗi hạn hẹp.
Sức mạnh đạt đến cấp độ này rồi thì trăm nghìn âm mưu quỷ kế làm được gì chứ?
Thung lũng hoa lại một lần nữa trở về trạng thái yên bình, còn Diệp Thiên vì cẩn thận nên đã ở lại trong thung lũng, sống cuộc sống tản mạn.
Nhưng thế giới ngoài kia, tin tức cậu giết chết Phan Hoài Uyên đã truyền đi khắp nơi, nhanh chóng truyền khắp cả giới võ thuật Hoa Hạ, chẳng mấy chốc chấn động cả bốn phương!
Trong một quán trà nhỏ có hai người mặc áo bào phong cách cổ phong đang ngồi trò chuyện với nhau.
“Cậu biết chuyện gì chưa? Phan Hoài Uyên chết rồi!”
Một trong hai người lên tiếng.
“Phan Hoài Uyên? Cậu đang nói tới gia chủ của nhà họ Phan – một trong bảy gia tộc lớn ở Vân Kiềm sao?”
Người còn lại có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy!”
Người ban nãy kể chuyện gật đầu.
“Sao có thể như vậy được? Phan Hoài Uyên chết rồi?”
“Đường đường một cao thủ võ lâm chí tôn có thực lực, nổi danh mười mấy năm nay trong giới võ đạo Vân Kiềm, lại mới có hơn năm mươi tuổi vẫn còn sung sức, ít cũng phải sống thêm được mấy chục năm nữa. Người như vậy sao có thể tự nhiên chết được cơ chứ?”
Người kia vẫn không thể tin nổi câu chuyện mình vừa nghe.
“Người anh em, lúc tôi hay tin này thì tôi còn kinh ngạc hơn cậu nhiều. Nhưng việc này chắc chắn như đinh đóng cột, Phan Hoài Uyên chết rồi. Hơn nữa còn là chết do bị người ta giết, một đòn chí mạng!”