TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 333

Chương 333

“Đậu Vạn Quy không muốn ra đây, tôi sẽ tự có cách khiến ông ta phải ra!”.

Tiêu Ngọc Hoàng hơi nghiêng đầu, bắt đầu há miệng, một luồng sóng âm vô hình tỏa ra từ trong miệng ông ta.

Ông ta gầm lên trong không trung, như rồng gầm phượng hót, cả nhà họ Đậu rung lắc mãnh liệt, sóng âm bao trùm toàn bộ, bọn Trần Sư Hành và Đậu Hồng vội vàng dùng nội lực bịt hai tai lại, còn những người nhà họ Đậu có tu vi thấp thì bị chấn động đến mức nội tạng đảo lộn, khóe miệng rỉ máu.

Công lực của Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng mạnh, cho dù chỉ là dùng nội lực phát ra sóng âm, đều có sức công phá đáng sợ, mười mấy cánh cửa nhà họ Đậu bị vỡ nát ngay tại trận.

Đúng lúc này, một tiếng gầm dài vọng ra từ sâu bên trong nhà họ Đậu, càng lúc càng gần.

Trong mắt Tiêu Ngọc Hoàng thoáng lộ nụ cười, tiếng gầm đột nhiên dừng lại, từ sâu trong nhà họ Đậu, một bóng người đáp nhẹ lên nóng nhà, bay lướt hơn mười trượng, cuối cùng đứng trước mặt tất cả người nhà họ Đậu, đối mặt với Tiêu Ngọc Hoàng.

Ông ta mặc một chiếc áo mỏng, người gầy như thanh củi, trông không khác gì một ông lão gần đất xa trời, đã già đến mức không thể đoán được tuổi tác, chỉ có đôi mắt là có tinh thần quắc thước, mang vẻ không cam tâm và phẫn nộ, cứ thế nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc Hoàng.

“Tiêu… Ngọc… Hoàng!”.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói ra từng từ một, bất kỳ ai cũng đều có thể nhận ra được vẻ căm hận đến thấu xương tiềm ẩn trong lời nói đó.

Vẻ mặt Tiêu Ngọc Hoàng bình thản, mỉm cười gật đầu.

“Là tôi! Đậu Vạn Quy, 18 năm không gặp, ông đã già rồi!”.

Trong lời nói của ông ta mang vẻ cảm khái, tuổi tác của Đậu Vạn Quy cũng chỉ kém ông ta vài tuổi, năm nay cũng chỉ hơn 60 mà thôi.

So với tuổi tác của một chí tôn võ thuật 150 tuổi thì ông ta đang ở độ tuổi trai tráng, thế mà lại ở trong bộ dạng già nua của một ông lão, tất cả đều là vì trận đấu 18 năm trước.

Khi Đậu Vạn Quy đạt tới cấp chí tôn võ thuật, chính là lúc chuẩn bị vươn lên đỉnh cao, khí chất người người, chỉ tiếc là gặp phải Ngọc Hoàng Đại Đế, một trận đấu hủy hoại hết niềm tin, lúc này cũng không có bất kỳ tiến bộ nào nữa.

“Tiêu Ngọc Hoàng, năm xưa ông phá vỡ tuyệt kỹ của tôi, hủy hoại tâm đạo của tôi, hôm nay tôi sẽ dốc hết sức cũng phải đòi lại món nợ máu này!”.

Mái tóc bạc trắng của Đậu Vạn Quy rung lắc rũ rượi, khuôn mặt đầy nếp nhăn đã bị sự phẫn nộ bao trùm, chỉ thấy một chân ông ta giậm mạnh, đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn.

“Rầm!”.

Gạch dưới chân ông ta đều bị nứt toác, vô số mảnh đá nhỏ bay lên không trung, bọn Đậu Hồng ở gần ông ta cũng đều bị luồng nội lực mạnh mẽ này làm cho lùi mạnh về phía sau.

Tuy mấy năm nay Đậu Vạn Quy không có chút tiến bộ nào, nhưng dù sao cũng là một vị chí tôn võ thuật, là cấp bậc cao nhất trong giới võ thuật.

Đậu Vạn Quy dùng một tay hội tụ nội lực, một chưởng đánh ra, phía trước cơ thể ông ta xuất hiện một hình bàn tay màu xám rất to, cuốn theo vô số phiến đá văng về phía Tiêu Ngọc Hoàng.

“Vẫn là chiêu cũ này, Đậu Vạn Quy, 18 năm trôi mà ông càng sống càng lạc hậu vậy sao!”.

Tiêu Ngọc Hoàng chắp tay đứng hiên ngang, không né tránh, cũng không lùi về sau nửa bước, ngược lại ông ta lắc đầu thở dài, bộ dạng vô cùng coi thường.

Thấy phản ứng như vậy của Tiêu Ngọc Hoàng, trong lòng Đậu Vạn Quy càng phẫn nộ hơn, ông ta vận đủ 12 phần công lực, hình bàn tay to hết cỡ ập xuống đỉnh đầu Tiêu Ngọc Hoàng.

| Tải iWin