Chương 367
Trong thời cổ đại, Diệp tiên sinh giống như chư hầu của một phương, nhưng cách gọi Diệp Lăng Thiên của Diệp tiên sinh thì bọn họ mới nghe lần đầu!
Bọn họ càng không ngờ, đối tượng quyết đấu với Tiêu Ngọc Hoàng trên núi Phi Vũ ngày hôm nay lại chính là Diệp tiên sinh.
“Ý ông là, ‘Diệp tiên sinh’ cũng là một cao thủ võ thuật ạ? Hơn nữa còn là một chí tôn võ thuật có sức mạnh ngang ngửa Tiêu Ngọc Hoàng? Không phải anh ấy là doanh nhân à?”.
Tiếu Văn Nguyệt bất ngờ hỏi.
Trong ý thức của bọn họ, Diệp tiên sinh là người làm ăn, là người giàu nhất tỉnh Xuyên, là ông vua của của thế giới ngầm tỉnh Xuyên, nhưng trước nay bọn họ chưa từng nghĩ Diệp tiên sinh có liên quan đến giới võ thuật.
“Cô cậu nghĩ về cậu ấy quá đơn giản rồi!”.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng giải thích: “Cô cậu cho rằng, một người làm ăn chân chính có thể khiến các ông trùm lớn của tỉnh Xuyên cúi đầu, có thể tụ hợp bọn họ lại với nhau, can tâm tình nguyện làm việc sao?”.
“Diệp tiên sinh có thể thống lĩnh tỉnh Xuyên, một mình độc quyền, là vì cậu ấy có một sức mạnh vô biên, có thể nắm giữ sinh tử!”.
Mấy người Tiếu Văn Nguyệt bỗng hiểu ra, trước đây bọn họ còn đoán già đoán non, Diệp tiên sinh rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể trấn áp mấy người thâm căn cố đế, phạm vi thế lực cực lớn như Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam, mà nếu như Diệp tiên sinh có sức mạnh dũng mãnh của chí tôn võ thuật, thì tất cả đều rõ rồi.
Đối diện với một sức mạnh như thế, có nhiều quyền lực, tiền bạc hơn nữa cũng đâu chống đỡ được?
Trong mắt người phụ nữ váy trắng có vài phần sùng bái, tiếp tục nói: “Vị Diệp tiên sinh này của tỉnh Xuyên các cô quả thực là một truyền kỳ, từ khi cậu ấy xuất đạo, đầu tiên là một chưởng đánh chết cậu hai của Đường Môn là Đường Đôn Nho, sau đó lại ở thung lũng hoa chém chết cao thủ chí tôn võ thuật Phan Hoài Uyên, ép cho bảy gia tộc Vân Kiềm phải cúi đầu!”.
“Điều đáng quý nhất chính là, Diệp tiên sinh tuổi trẻ tài cao, hiện giờ còn chưa đến 20 tuổi, đã nổi danh khắp Hoa Hạ, là nhân vật thiên tài quyền thế mạnh nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ!”.
Giọng nói của người phụ nữ váy trắng yếu ớt, mang đầy sự sùng bái.
Lúc này mấy người Tiếu Văn Nguyệt ngây người luôn, việc Diệp tiên sinh vốn là một cao thủ võ thuật đã đủ khiến bọn họ rung động rồi, mà người phụ nữ váy trắng còn nói, Diệp tiên sinh là một thanh niên chưa đến 20 tuổi?
Tuổi còn trẻ mà cả tỉnh phải tôn sùng, tính toán tài chính hàng trăm tỉ, còn là một cao thủ chí tôn võ thuật, trấn áp Hoa Hạ, điều này cũng thật là kinh khủng!
Sở Thần Quang hổ thẹn cúi đầu, cậu ta cũng tự cho mình là thanh niên tuấn kiệt, nhưng giờ đem so sánh, cậu ta gần như bị nổ cho tan xác, chút thành tựu nhỏ nhoi của cậu ta, so với Diệp tiên sinh chẳng qua chỉ là hạt cát giữa sa mạc!
Lí Tinh Tinh vô cùng kích động, vội vàng hỏi: “Chị ơi, thế rốt cuộc là Diệp tiên sinh giỏi hơn hay Tiêu Ngọc Hoàng giỏi hơn?”.
Người phụ nữ váy trắng im lặng một lúc, tu vi của cô ta cách cảnh giới chí tôn võ thuật quá xa, hoàn toàn không thể nào bình phẩm về những cao thủ cấp bậc đó.
Lúc này ông lão cụt tay quay đầu lại, giọng nói kiên định: “Diệp Lăng Thiên tuổi nhỏ mà đã nổi danh Hoa Hạ, nhân tài như vậy thực sự đủ để ghi danh sử sách, nhưng cậu ấy hiện giờ tuyệt đối không phải đối thủ của Tiêu Ngọc Hoàng!”.