Chương 369
Diệp Thiên không giải thích, chỉ cười nhạt một cái.
“Mọi người chỉ biết Diệp Vân Long đứng đầu Hoa Hạ, chỉ ông ta mới có thể thắng Tiêu Ngọc Hoàng, nhưng hôm nay tôi sẽ khiến tất cả mọi người đều biết, người có thể thắng Tiêu Ngọc Hoàng không chỉ có một!”.
Cậu vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Diệp Thiên nhún người một cái, rồi nhảy xuống vách núi cả vạn trượng.
Trong nháy mắt, bất luận là mấy người Tiếu Văn Nguyệt, hay ông lão cụt tay và người phụ nữ váy trắng, đồng tử đều thu nhỏ lại.
“Diệp Thiên!”.
“Anh Diệp Thiên!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ gần như đồng thanh kêu lên, vội vàng chạy về phía trước.
Vào giây phút Diệp Thiên nhảy xuống vực, trong tim bọn họ cảm giác như có một vật vô cùng quan trọng bị vỡ vậy, cực kỳ khó chịu.
Hai người lò dò đến bên vách núi, nhìn xuống phía dưới, một hình ảnh khiến bọn họ cả đời khó quên!
Dưới vực sâu không thấy đáy, Diệp Thiên không hề rơi xuống, mà bay lượn về phía trước như một sợi lông vũ, cứ như đạp gió mà tiến thẳng về phía Tiêu Ngọc Hoàng.
Biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cứng đờ, Lí Tinh Tinh và Sở Thần Quang ở đằng sau chạy tới, cũng ngây ra như phỗng, hai mắt tròn xoe.
Hai ông cháu nhà ông lão cụt tay và vô số những cao thủ xung quanh cũng tỏ vẻ sợ hãi, chỉ thấy một thiếu niên tuổi chưa đầy 18, 19 đạp gió, vượt qua khoảng cách hàng chục trượng, bồng bềnh lướt qua, cuối cùng đặt chân xuống một cột đá, cách xa đối lập với Tiêu Ngọc Hoàng.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi đến rồi đây!”.
Tiêu Ngọc Hoàng đứng chắp tay sau lưng, áo dài bay phấp phới, thấy Diệp Thiên ra mặt, cũng đưa tay hành lễ với Diệp Thiên, giọng nói trầm ấm thanh thoát, tất cả mọi người đều nghe rất rõ.
“Diệp Lăng Thiên, trận chiến của tôi và cậu hôm nay không ghi thù, không hơn thua, tất cả chỉ là để leo lên đỉnh cao võ thuật!”.
“Oa!”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức phát ra tiếng xôn xao rầm rộ, ai cũng biết, người thiếu niên đứng trên cột đá kia chính là một trong hai nhân vật chính của trận quyết đấu này, chí tôn võ thuật thiếu niên – Diệp Lăng Thiên.
Còn hai người con gái Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đứng bên vách núi, thậm chí cả Lí Tinh Tinh và Sở Thần Quang đều đơ ra.
“Diệp Thiên? Là Diệp Lăng Thiên? Và là Diệp tiên sinh?”.
Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, trống rỗng!
Tiếu Văn Nguyệt đứng bên vách núi, đơ như gà gỗ, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh đứng hiên ngang của Diệp Thiên.
Cô ta không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao!
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên ở nhà, Diệp Thiên chẳng khác nào một tên ăn mày, toàn thân bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch, tự nhiên khiến cô ta chẳng có chút cảm tình nào cả.
Sau đó, bất luận là trên phương diện nào, Diệp Thiên cũng tỏ ra xem thường những người xung quanh, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến gia cảnh và tiền tài quyền thế của người ta.
Cô ta đã nhiều lần nhắc nhở Diệp Thiên, phải hiểu đạo lý sống trong xã hội, phải biết tạo mối quan hệ xã giao, nắm bắt xã hội, càng muốn Diệp Thiên thay đổi tính cách, đừng có không coi ai ra gì, nhưng đều bị Diệp Thiên phớt lờ, cô ta cho rằng vì Diệp Thiên quá tự cao tự đại, cho rằng Diệp Thiên sống trong thế giới của riêng mình.