Chương 379
Còn Diệp Thiên lại như một cánh buồm giữa vùng biển lớn, cơ thể đắm chìm trong luồng sát khí mãnh liệt, nhưng khuôn mặt cậu từ đầu đến cuối đều không thay đổi, vô cùng lạnh lùng.
“Tam Nguyên Quy Nhất”.
Cậu nhìn Tiêu Ngọc Hoàng đang trong khí thế gần như đã đạt đến đỉnh cao nhất, khóe mệnh nhếch lên nụ cười.
Cậu có thể cảm hận được cơ thể Tiêu Ngọc Hoàng đã tràn đầy nội lực, bức tường khí ba màu bao quanh ông ta, mỗi một màu đều đại diện cho một sức mạnh ở thuộc tính khác nhau, ba loại sức mạnh hợp lại thành một, cương nhu kết hợp, là tuyệt pháp thần kỳ trong kỹ thuật của võ học.
Đây mới là cuộc chiến đấu mà cậu mong chờ.
Cậu rút bàn tay phải đút trong túi quần nãy giờ, năm ngón tay chĩa thẳng về phía trước, trong không gian mà năm ngón tay chạm đến, vô số giọt nước nhẹ nhàng chuyển động, cuối cùng tạo thành một bản đồ Thái Cực đen trắng đan xen.
“Ơ?”.
Hai mắt Tiêu Ngọc Hoàng nheo lại, đã cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Diệp Thiên, nhưng ông ta không hề do dự, bức tường khí ba màu đột nhiên nổ tung, biến thành một quyền hình thoi.
“Diệp Lăng Thiên, đây là một chiêu mạnh nhất trong Tam Nguyên Quy Nhất của tôi, sát quyền thứ hai chính là chiêu mà đến Diệp Vân Long năm xưa cũng không dám đỡ chính diện, nếu hôm nay cậu chết dưới quyền này của tôi, vậy thì coi như không uổng phí cuộc đời này rồi”.
Ông ta nói dứt, một quyền đánh ra, sức mạnh ba màu như một cơn phẫn nộ khủng khiếp lao ra giữa màn mưa, trong tích tắc vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.
Cơ thể lẫn tâm trí của Diệp Thiên bất động, bản độ Thái Cực đen trắng đan xen phía trước người cậu từ từ xoay chuyển, càng chuyển động càng nhanh, cuối cùng sức mạnh cú sát quyền của Tiêu Ngọc Hoàng tấn công chính diện lên trên bản đồ Thái Cực!
“Ồ!”.
Trong màn mưa lớn, một quyền của Tiêu Ngọc Hoàng đánh ra, một nửa bầu trời đều bị nhuốm bởi ánh sáng ba màu, trông vô cùng kỳ dị, như thể cầu vồng ba màu vậy.
Sức mạnh của quyền đó xé ngang màn mưa, tạo thành một con đường đủ để một người đứng, rồi chĩa thẳng vào bản đồ Thái Cực trước người Diệp Thiên.
“Đoàng!”.
Bầu không khí vang lên tiếng nổ khủng khiếp, đó là tiếng nổ kịch liệt được tạo ra do hai luồng khí va chạm vào nhau.
Sức mạnh sát quyền của Tam Nguyên Quy Nhất tỏa ra mạnh mẽ hết sức, đâm mạnh lên bản đồ Thái Cực âm dương phía trước Diệp Thiên, Diệp Thiên vẫn là giơ thẳng tay phải ra, hai mắt dửng dưng như không.
Quyền thứ hai vô hạn lại bị bản đồ Thái Cực này chặn lại.
“Hừ, chỉ dựa vào nó mà cũng đòi chặn quyền của tôi, nằm mơ, phá vỡ cho tôi!”.
Tiêu Ngọc Hoàng nhìn thấy quyền mà ông ta tung ra lại bị ngăn chặn, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nội lực điên cuồng sục sôi, tia sáng ba màu lại mạnh lên, sức mạnh tăng lên gấp đôi trước đó.
Bản đồ Thái Cực đó gần như không thể chống đỡ nổi vậy, bị quyền vừa rồi tấn công làm cho lùi về phía sau, dần dần áp sát về phía Diệp Thiên.
Còn Diệp Thiên, bàn chân cũng hơi dịch chuyển, trượt về phía sau nửa thước, gần như lùi đến mép cột đá, phía sau cậu là vực sâu vạn trượng.
“Diệp Lăng Thiên, không cần phải giằng co nữa, tôi sẽ dùng sát quyền thứ hai này kết thúc cuộc đời cậu trên núi Phi Vũ!”.