Chương 392
Đao Katana ánh vàng rực rỡ lơ lửng giữa trời, đây chính là Watanabe Heizou hóa thân thành. Lúc này ông ta đã vượt ngoài giới hạn của kiếm đạo, vượt qua sự ràng buộc của xác thịt và tinh thần.
Vào thời khắc ông ta chém ra hai kiếm liên tục bị Diệp Thiên đỡ được dễ dàng, ông ta đã biết mình không có cơ hội thắng Diệp Thiên, càng không thể bước vào cảnh giới siêu phàm.
Vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, ông ta chỉ suy nghĩ đến tương lai của giới võ thuật Đảo Quốc.
Với thiên phú và tính cách mạnh mẽ của Diệp Thiên, nếu để mặc cậu tiếp tục trưởng thành, tương lai chắc chắn sẽ thống trị thiên hạ.
Đảo Quốc và Hoa Hạ xưa nay bất hòa, giới võ thuật hai nước cũng luôn luôn tranh đấu với nhau. Nếu để Diệp Thiên tồn tại, tương lai giới võ thuật Đảo Quốc còn chỗ nào để đứng?
Chỉ dựa vào một mình cậu, có lẽ có thể lật đổ cả giới võ thuật Đảo Quốc.
Watanabe Heizou biết rằng không còn cơ hội kéo dài mạng sống, nên ông ta quyết tâm, dứt khoát dùng xác thịt và tinh thần của mình liều mạng đánh một trận, giết chết Diệp Thiên tại đây, cống hiến sức mạnh cuối cùng cho giới võ thuật Đảo Quốc.
“Thầy!”.
Kawasa Hidetatsu lệ nóng quanh tròng, quỳ rạp trước thanh đao Katana màu vàng kia, cúi người sát đất.
“Watanabe Heizou sử dụng bí pháp kiếm đạo Đảo Quốc, dùng thân hóa kiếm?”.
Đám người Dược Không Nhàn tràn đầy kinh hãi. Dùng thân hóa kiếm là chiêu thức cuối cùng chết cùng đối thủ của kiếm khách Đảo Quốc, một khi sử dụng nhất định sẽ chết, bất cứ giá nào cũng phải dồn đối thủ vào đường cùng.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đã sợ sững người từ lâu, nhưng bọn họ lại không làm gì được, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho Diệp Thiên.
“Vù!”.
Tiếng kiếm ngân vang vọng đất trời, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được hơi thở hủy diệt trên thanh đao Katana hẹp dài màu vàng kia. Đó là lưỡi hái tử thần chân chính, có thể gặt hái mọi sinh mệnh.
Tu vi của Watanabe Heizou ở cùng cấp bậc với Tiêu Ngọc Hoàng, đều là cao thủ đỉnh cao bậc nhất hiện nay. Lúc này, ông ta coi thường cái chết, từ bỏ xác thịt và tinh thần chỉ để chém ra một kiếm tuyệt mệnh này, đại diện cho quyết tâm giết chết Diệp Thiên của ông ta.
Một kiếm như vậy làm sao Diệp Thiên có thể đỡ được đây?
“Ha ha, Diệp Thiên, cậu chết đi cho tôi!”.
Sở Thần Quang cười lớn trong lòng, trong mắt toát ra sự điên cuồng. Chỉ cần Diệp Thiên chết đi, cậu ta vẫn có thể theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt không cần kiêng dè, làm cậu chủ của tập đoàn đầy kiêu ngạo, không còn cơn ác mộng Diệp Thiên luôn xuất hiện trong đầu nữa.
“Không được, không!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ vô cùng hoảng sợ, không ngừng lắc đầu. Bọn họ còn rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi Diệp Thiên cho rõ ràng, vẫn còn nhiều điều chưa kịp nói với Diệp Thiên. Bọn họ không muốn nhìn Diệp Thiên bị chém chết trước mắt như vậy.
“Vù!”.
Tiếng kiếm ngân lại vang lên, thanh đao Katana màu vàng xuyên thủng màn mưa, ánh vàng rực rỡ, phóng thẳng về phía lồng ngực Diệp Thiên.
“Thầy, giới võ thuật Đảo Quốc cảm ơn sự phù hộ của thầy!”.
Kawasa Hidetatsu cúi rạp người, nước mắt tuôn rơi.
“Mười năm, hai mươi năm nữa, thầy vẫn là tấm gương của giới võ thuật Đảo Quốc. Thầy vẫn là vị Kiếm Thánh không thể vượt qua ấy!”.