TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 405

Chương 405

Hồ Ngọc Nguyệt, là một trong những thánh địa của giới võ thuật Hoa Hạ, mặc dù truyền nhân của nó chưa chắc đã là đỉnh cao trong giới võ thuật, nhưng danh tiếng của Hồ Ngọc Nguyệt trong các thế gia tông phái Hoa Hạ có thể nói là cao nhất.

Hồ Ngọc Nguyệt xưa nay nổi tiếng nhờ chí công vô tư, lần này, sau khi có được Huyệt Đạo Đồng Nhân, thì đã truyền tin đi, mời các tông phái trong giới võ thuật Hoa Hạ, các cao thủ trẻ tuổi giới võ thuật đến tham quan học hỏi Huyệt Đạo Đồng Nhân, cùng nghiên cứu tham khảo.

Tin tức này vừa truyền đi, có thể nói là khiến các thanh niên trong giới võ thuật lũ lượt kéo đến.

Đến nay chín thiên tài hàng đầu như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, chỉ còn cách cảnh giới chí tôn võ thuật một bước nữa thôi, nếu như bọn họ có thể tìm thấy đường tắt, thì bọn họ sẽ có khả năng đột phá lên chí tôn võ thuật, liệt vào hàng cao thủ hàng đầu.

Lúc này đến Cam Thiển không chỉ có Diệp Thiên, mà còn có những nhân vật thiên tài nổi như cồn trong giới võ thuật Hoa Hạ.

Diệp Thiên đến bên bờ Hồ Ngọc Nguyệt, mười mấy chiếc thuyền nhỏ đang đỗ sát bờ, trên mỗi chiếc thuyền có một người lái thuyền.

Có rất nhiều thanh niên nam nữ ăn mặc khác nhau, lần lượt chờ ở bên bờ, Diệp Thiên đảo mắt nhìn quanh, phát hiện những người này toàn là võ giả, tu vi yếu nhất cũng là võ sư đỉnh cao.

“Xem ra đều là đến vì Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.

Trong lòng cậu hiểu ra, vô cùng thoả mãn mà tựa vào một cái cây lớn, chờ đợi cùng những người đó.

Mà những võ giả kia, phần lớn đều làm quen trò chuyện với nhau, một “người bình thường” không tỏa ra chút nội kình nào như Diệp Thiên, tự nhiên bị bọn họ thờ ơ.

“Chiu!”.

Đúng vào lúc này, trên mặt nước vang lên âm thanh lạ thường, mọi người ngoảnh mặt ra nhìn, chỉ thấy trên mặt hồ Ngọc Nguyệt khói bay cuồn cuộn, một vệt trắng hiện ra rõ rệt, tách nước sang hai bên, giữa làn sóng nước, một bóng dáng như thơ như họa lao vút tới, như một chiếc ca nô lướt trên mặt nước.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo dài xanh mặt trăng, lúc này đây cô ta không dùng bất cứ một vật gì, chỉ dùng đôi bàn chân lướt đi trên mặt hồ, mang theo một vệt nước trắng dài, đi thẳng từ bờ bên kia sang.

Diệp Thiên tựa đầu vào hai tay, liếc mắt nhìn, gật đầu vẻ tán thưởng.

Tu vi của người phụ nữ này mới được một nửa chí tôn, nhưng lại có thể lướt đi trên mặt nước, điều này chứng tỏ khả năng vận dụng nội kình của cô ta đã đạt đến bước hoàn hảo, trong những võ giả trẻ tuổi mà Diệp Thiên từng gặp, người phụ nữ này tuyệt đối là người giỏi nhất.

Trong chớp mắt, người phụ nữ trẻ đã đi được hơn mấy chục trượng, nhún người nhảy một cái, đã nhẹ nhàng đặt chân xuống bờ.

Cô ta trông tầm 18, 19 tuổi, nhan sắc có nét thanh lệ và thoát tục, từng đường từng nét đều được kết hợp một cách hoàn hảo, động tác càng dịu dàng hoạt bát, khiến người ta mộng tưởng, mà điểm nổi bật nhất chính là đôi mắt của cô ta.

Đôi mắt ấy giống như viên ngọc bích, không lẫn bất kỳ tạp chất nào, đôi bờ mi không chút phàm tục, giây phút nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như cô ta trông thế nào không còn quan trọng nữa.

Các võ sĩ trẻ ở đó, nữ thì tỏ ra ngưỡng mộ, tự thấy mặc cảm, nam thì gần như đều há hốc miệng, không thể rời mắt khỏi người phụ nữ lướt sóng đi tới này.

“Lí Thanh Du của Hồ Ngọc Nguyệt xin chào các vị đồng đạo, gia sư bảo tôi đến nghênh đón mọi người!”.

Người phụ nữ chắp tay thành nắm đấm, hành lễ với mọi người.

“Thanh Du Tiên Tử khách sáo rồi, chỉ là không ngờ lại phiền cô đích thân ra đón!”.

| Tải iWin