Chương 407
“Những người đến Ngọc Nguyệt Cư lần này đều là cao thủ thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ. Trên người anh không có chút nội lực nào thì đến Ngọc Nguyệt Cư làm gì? Anh không được lên thuyền, rời đi ngay!”.
Lời nói của cô gái không hề khách sáo, thẳng thừng ra lệnh đuổi Diệp Thiên đi.
Những người có mặt ở đây đều là võ giả nội gia thuộc thế hệ trẻ của Hoa Hạ, nhưng Diệp Thiên không có tu vi nội lực, nên hiển nhiên cậu là một người bình thường. Lúc này, cô gái coi Diệp Thiên không khác nào một kẻ thừa nước đục thả câu, tới để góp vui.
Đám võ giả trẻ tuổi ngồi trên những chiếc thuyền khác đều liếc nhìn Diệp Thiên một cách khinh thường, trong số rất nhiều cao thủ trẻ tuổi này, không đâu lại xuất hiện một kẻ tầm thường “không có tu vi”, Diệp Thiên đương nhiên trở thành đối tượng nổi bật.
“Lẽ nào võ công không đủ cao, thì không được đi Ngọc Nguyệt Cư sao?”.
Diệp Thiên cười đầy lạnh lùng, nói: “Tuy không giỏi võ công, nhưng tôi là người học y, rất có hứng thú với Huyệt Đạo Đồng Nhân. Lần này tôi tham gia là để góp vui, lẽ nào cũng không được à?”.
Nghe thấy lời này, cô gái mặc váy xanh ngọc lập tức cau mày, định nói lại, nhưng Lí Thanh Du đã bước ra và nói: “Tiểu Tuyết, đừng vô lễ!”.
“Những người đến Hồ Ngọc Nguyệt này ngày hôm nay đều là khách của phái Hồ Ngọc Nguyệt ta, mời cậu lên thuyền!”.
Lí Thanh Du xoè tay mời, tuy rằng cô gái váy xanh ngọc không bằng lòng, nhưng cũng chỉ có thể lui lại.
“Cảm ơn!”.
Diệp Thiên mỉm cười, nhìn Lí Thanh Du bằng ánh mắt trong veo. Cậu lên thuyền rồi ngồi xuống, Lí Thanh Du theo sau, ngồi cùng cô gái mặc váy xanh ngọc.
Các thuyền còn lại đều có bảy tám người, nhưng thuyền bên Diệp Thiên chỉ có ba người. Diệp Thiên rất may mắn khi được cùng thuyền với hai nàng tiên xinh như hoa của Hồ Ngọc Nguyệt là Lí Thanh Du và cô gái váy xanh ngọc, khiến cho các chàng trai trẻ tuổi ở thuyền khác nhìn mà ghen tị.
Mười mấy chiếc thuyền đồng thời khởi hành, hướng về phía trung tâm Ngọc Nguyệt Cư. Trên thuyền, Diệp Thiên vươn vai, cầm gối đặt sau lưng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Thiên, cô gái mặc váy xanh ngọc hết sức khó chịu, trong số những người đến đây, ai nấy đều lịch sự và đàng hoàng, nhưng Diệp Thiên thì một mình một kiểu, tự nhiên cứ như đây là nhà mình vậy, muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm, không có chút khí phách nào của người trong giới võ thuật. Cô ấy nhìn mà ngứa cả mắt.
“Sư tỷ!”, cô ấy bất mãn nhìn Lí Thanh Du: “Sao chị lại cho anh ta lên? Nhìn qua cũng biết anh ta chỉ là người thường không có tu vi mà thôi. Đại hội Huyệt Đạo Đồng Nhân lần này có thể nói là đại hội dành cho thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ. Anh ta mà tham gia thì đúng là thật giả lẫn lộn!”.
Gương mặt của Lí Thanh Du không chút dao động, cô ta phất tay.
“Đối tượng chính của đại hội lần này là toàn bộ thế hệ trẻ Hoa Hạ, thì trình độ võ thuật của cậu ta cao hay thấp cũng không quan trọng!”.
Dứt lời, Lí Thanh Du quay sang nhìn Diệp Thiên, nhớ tới tình trạng kiếm tâm của mình rung động mãnh liệt, cô ta đột nhiên siết nắm đấm, nói với Diệp Thiên: “Chào cậu, tên tôi là Lí Thanh Du, đây là sư muội của tôi, Tiêu Thiến Tuyết!”.
Diệp Thiên không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Tôi tên là Diệp Thiên!”.
Nói xong, cậu quay sang nhìn mặt Hồ Ngọc Nguyệt rộng lớn, thưởng thức vẻ đẹp hiếm có này, không hề quan tâm đến Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết.