Chương 419
Hơn nữa tính cách ông ta lại bốc đồng, ăn nói bất đồng là sẽ động tay giết người ngay, số lượng cao thủ võ thuật chết dưới tay ông ta nhiều không kể xiết. Giới võ thuật Hoa Hạ khi đó gần như đều sợ ông ta, chỉ là 20 năm trước, vì ông ta theo đuổi cảnh giới cao hơn, sống ẩn dật, nên uy danh của ông ta mới dần dần bị nhạt đi.
Bọn họ thực sự không ngờ một truyền thuyết của giới võ thuật Hoa Hạ lại xuất hiện ở Ngọc Nguyệt Cư này!
Gia Cát Trường Hận chắp tay cúi người chào Tiếu Phật Tây Lĩnh, nói với vẻ khó hiểu: “Tiền bối, ông là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kỳ trước, là người đức cao vọng trọng trong giới võ thuật, vì sao lại muốn tranh Huyệt Đạo Đồng Nhân này vậy?”.
Nghe thấy vậy, các cao thủ trẻ tuổi có mặt tại đó đều đờ người ra, ông lão mập mạp này thế mà lại là cao thủ số một trong bảng xếp hạng nhiệm kỳ trước sao?
Bọn họ đều biết rất rõ, cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng đại diện cho điều gì, đây là một nhân vật vô địch cả một thời đại, giống như Diệp Lăng Thiên thời nay vậy, tuyệt đối là do thực lực thật sự tạo nên.
Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ nhiệm kỳ trước, ít nhất cũng phải hơn 20 năm trước rồi, Tiếu Phật Tây Lĩnh khi đó đã đứng vị trí số một, thì bây giờ tu vi của ông ta lại đạt đến mức độ nào rồi chứ?
Nếu ông ta muốn ra tay tranh Huyệt Đạo Đồng Nhân, thì cho dù Gia Cát Trường Hận ở đây cũng không thể làm gì được.
Lí Thanh Du, Tiêu Thiến Tuyết và các đệ tử của phái Hồ Ngọc Nguyệt đều cảm thấy tuyệt vọng.
Mọi người đều sợ, tất cả cao thủ trẻ tuổi đều im như thóc, Diệp Thiên lại thoáng nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước sao? Thú vị đấy!”.
Trên quảng trường, Lí Tẩm Vân và Gia Cát Trường Hận đã tách khỏi vị trí trước đó, chắn Huyệt Đạo Đồng Nhân ở phía sau bọn họ.
Tay trái của Gia Cát Trường Hận ngửa ra, tay phải nắm thành nắm đấm, chính là tư thế Bát Cực Quyền của nhà Gia Cát, bàn tay Lí Tẩm Vân xòe ra, Lí Thanh Du bên cạnh lập tức ném một thanh kiếm dài tới và được cô ấy tóm gọn.
Bọn họ biết Song Kiếm Tung Hoành si mê võ thuật, khăng khăng cho rằng trên Huyệt Đạo Đồng Nhân có bí mật võ thuật, nên trận đánh này không thể tránh khỏi.
Cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao nhìn nhau một cái, thanh kiếm trong tay một tung một hoành, liên kết tấn công, một ánh sáng mãnh liệt quét qua tứ phía, kiếm khí tung hoành, vô số lá cây rơi rụng đều bị kiếm cắt đứt, bọn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đều không kìm được lùi về phía sau, uy thế này, cho dù bọn họ là thiên tài đỉnh cao thì cũng khó mà đỡ được.
“Để chúng tôi lĩnh giáo tuyệt học của nhà Gia Cát và kiếm điển của Hồ Ngọc Nguyệt có gì độc đáo hay không!”.
Cố Triều Sinh cười khẩy, vung kiếm ra, kiếm khí vun vút, chém về phía Gia Cát Trường Hận.
Khương Xuân Dao cũng ra tay đồng thời, tia sáng lóe lên từ thanh kiếm, chĩa thẳng về phía Lí Tẩm Vân.
Hai người ra tay mà như một, hành động y hệt nhau.
“Hừ!”.
Gia Cát Trường Hận lạnh lùng hắng giọng, nội lực từ hai cánh tay hội tụ lại, đánh một chưởng về phía thanh kiếm.
Lí Tẩm Vân bay lên múa kiếm, giao đấu kịch liệt, ánh sáng lưỡi kiếm tung hoành ngang dọc, khí thế vô cùng gay cấn.