Chương 450
Anh ta quay đầu lại, chỉ thấy người phụ trách của khách sạn này đang sải bước lớn đi tới, bộ dạng vô cùng tức giận, khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ.
Từ sau khi khách sạn Lăng Thiên đi vào ổn định đến nay, bình thường vị phụ trách chính này đều không đến khách sạn, chỉ điều khiển và nắm công việc từ xa, khi nào cần thiết thì anh ta mới đến khách sạn một chuyến, nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Anh Lâm, sao anh lại đến đây thế?”.
Anh ta nở nụ cười nịnh bợ ra chào hỏi, đối phương không cả thèm nhìn anh ta lấy một cái, coi như anh ta không tồn tại vậy, rồi đi thẳng vào bên trong.
Người vừa đến nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía Diệp Thiên.
Anh ta đi nhanh về phía trước, cúi gập người lại, thái độ vô cùng cung kính rồi nói với vẻ tôn sùng.
“Chủ tịch!”.
Tiết Lâm đứng phía sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mặt mày biến sắc, đờ người ra tại trận.
“Chuyện… này là thế quái nào vậy?”.
Diệp Thiên nói chuyện với Tiết Lâm, cậu không cả thèm ngẩng mặt lên nhìn, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Tất cả mọi người đều im lặng, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, từng ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên.
Tiết Lâm là giám đốc khách sạn đứng đầu tại Lư Thành, bình thường những người qua lại với anh ta gần như đều là những đại gia giàu kếch xù và cả quan chức cấp cao ở Lư Thành và những thành phố lân cận, mạng lưới quan hệ vô cùng rộng.
Thậm chí có một số tin đồn rằng hiện tại Tiết Lâm là nhân vật nắm quyền lớn nhất ở khách sạn này, ngoài ông chủ và chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên ra thì anh ta chính là người đứng đầu, bất kể chuyện gì đều gần như do anh ta quyết định.
Lúc này bọn họ ăn cơm ở trong khách sạn này, Diệp Thiên lại dám đứng trước mặt Tiết Lâm nói anh ta không đủ tư cách?
“Diệp Thiên, người ta mời rượu, cậu không đáp lại thì thôi, bây giờ còn nói như vậy, cậu có ý gì thế hả?”.
“Người ta chủ động mời rượu là vì lịch sự với khách, chứ nếu không với thân phận của anh họ tôi, cậu là gì mà anh ấy phải nâng ly mời cậu? Còn nói anh ấy không đủ tư cách sao, người không đủ tư cách chính là cậu!”.
Âu Hạo Thần không khách sáo nữa, thái độ của Diệp Thiên khiến cậu ta bực mình từ lâu rồi, hôm nay Tiết Lâm đã lên tiếng trước, Diệp Thiên còn dùng thái độ hống hách không biết trời cao đất dày, cậu ta không ngại cho Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người.
Ánh mắt Đỗ Giai Giai hơi phức tạp, nhìn Âu Hạo Thần một cái với vẻ khó hiểu, cô ta cảm thấy mọi người đều là bạn cùng lớp, đâu nhất thiết phải khiến câu chuyện trở nên phức tạp như vậy, nhưng Âu Hạo Thần lại không hề quan tâm, cứ thế hằm hè nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Các bạn cùng lớp còn lại đều thầm cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Thiên lúc nào cũng tự cho mình là nhất, luôn hành xử khác người, thái độ luôn cao ngạo, bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên bị người ta giẫm đạp lên.
Tiết Lâm là giám đốc, là người phụ trách chính của khách sạn Lăng Thiên, muốn đối phó với hạng học sinh cấp ba như Diệp Thiên thực sự quá đỗi dễ dàng.
“Vì anh ta chủ động hỏi nên tôi đành trả lời anh ta thôi!”.
Diệp Thiên vẫn chú tâm vào ăn uống, và đáp lại một cách dửng dưng,
“Nếu không với thân phận của anh ta, đến tư cách nói chuyện với tôi cũng không có, nói gì đến uống rượu?”.