Chương 456
Cậu ta trúng tuyển vào lớp đào tạo đặc biệt cho thanh niên của Hoa Thanh với thân phận thủ khoa, trở thành một trong những đứa con cưng của trời thuộc các khu vực lớn ở Hoa Hạ. Cậu ta cứ ngỡ mình đã đủ mạnh, còn Diệp Thiên đã bị cậu ta bỏ xa sau lưng.
Nhưng bây giờ cậu ta mới biết, Diệp Thiên là ông lớn che giấu tài năng, nắm trong tay tập đoàn quốc tế có xu thế phát triển mạnh nhất thế giới, tài sản và mối quan hệ không biết nhiều đến mức nào. Từ đầu đến cuối, người ta còn chưa từng coi cậu ta là đối thủ, nực cười thay cậu ta còn đắc ý vì bản thân đạt được chút thành tích.
Những ánh mắt kinh ngạc trong phòng VIP lọt vào mắt cậu ta lại hóa thành mỉa mai vô cùng. Trước kia, cậu ta hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý hăng hái đến mức nào, bây giờ cậu ta lại triệt để biến thành trò cười.
“Giúp tôi sắp xếp đến “Tử Kim Hoàng Triều” mà anh nói đi”.
Diệp Thiên không hề liếc cậu ta một cái, quay sang Lâm Hổ.
“Vâng thưa chủ tịch, mời đi bên này”.
Lâm Hổ hơi khom lưng, nhường đường.
Diệp Thiên vỗ vai Bành Lượng, ra hiệu cậu ta đi cùng. Lúc ra tới cửa, Diệp Thiên dừng bước.
“Đúng rồi, hóa đơn phòng này cứ tính cho tôi”.
Dứt lời, cậu dẫn theo Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đi xa. Học sinh lớp 12A4 ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau. Những nữ sinh từng có ý với Diệp Thiên bây giờ đều hối hận vô cùng, có cảm giác tuyệt vọng muốn nhảy lầu.
Vốn tưởng Diệp Thiên chỉ là một thần tượng học đường quá thời, không ngờ lại là ông vua chân chính đứng đầu thế hệ trẻ tuổi.
Trong phòng VIP “Tử Kim Hoàng Triều” xa hoa nhất nhà hàng Lăng Thiên, Bành Lượng và Ngụy Thi Thi còn đang choáng váng, chưa phản ứng lại.
Diệp Thiên ngồi trước mặt bọn họ, trên bàn bày những nguyên liệu nấu ăn hiếm có giá trị cao ngất, còn có mấy chai Lafite năm 1982. Đây đều là Lâm Hổ sắp xếp, Diệp Thiên đã trở lại, cậu chính là khách quý cấp tôn hoàng cao quý nhất của nhà hàng Lăng Thiên.
“Diệp Thiên, cậu… thật sự là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên sao?”.
Mặc dù vừa rồi Diệp Thiên nói mấy câu đã đuổi Tiết Lâm ra khỏi cửa, nhưng Bành Lượng vẫn không thể tin được, cẩn trọng hỏi.
“Ừ!”.
Diệp Thiên thản nhiên gật đầu, Bành Lượng và Ngụy Thi Thi lại chấn động trong lòng lần nữa. Đặc biệt là Bành Lượng, cậu ta thân với Diệp Thiên nhất trong lớp, nhưng cậu ta không thể nào ngờ Diệp Thiên lại che giấu kĩ như vậy.
Tập đoàn Lăng Thiên, đó là doanh nghiệp hàng đầu Hoa Hạ hiện nay, ông trùm ngành y dược, hơn nữa đã bắt đầu giương lá cờ quốc tế. Nhất là Tẩy Túy Đan được Tập đoàn Lăng Thiên nghiên cứu phát triển, được gọi là một trong những phát minh vĩ đại nhất thế kỉ, được cánh truyền thông các nước tranh nhau đưa tin, khiến thanh thế của Tập đoàn Lăng Thiên vượt qua cả top 500 thế giới.
Chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên có thể nói là nhân vật giàu nứt đố đổ vách, mà bây giờ nhân vật đó đang ngồi ngay trước mặt bọn họ.
“Diệp Thiên, tôi…”.
Ánh mắt Bành Lượng phức tạp, cậu ta chơi với Diệp Thiên vốn tưởng là ngang hàng nhau, nhưng bây giờ cậu ta lại phát hiện, thân phận hai người khác biệt như trời với đất. Sự chênh lệch cực lớn này khiến cậu ta không biết làm thế nào.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy!”.
Diệp Thiên xua tay với cậu ta.