Chương 466
Trương Tài Quý vốn có xuất thân là ông trùm thế giới ngầm, thống lĩnh thế lực giang hồ ở Quý Thành, một tay che trời. Nếu bàn tới sức mạnh trên khắp tỉnh Kiềm, anh ta không bằng nhà họ Phùng, nhưng nếu là ở trong Quý Thành này, anh ta có năng lực có thể sánh ngang với nhà họ Phùng.
Mấy tháng trước, anh ta đã trở thành CEO chi nhánh Quý Thành của Tập đoàn Lăng Thiên. Trong cuộc họp lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú từng cho mọi người thấy hình của Diệp Thiên. Từ lúc nãy Diệp Thiên mạnh mẽ xông vào, anh ta đã nhận ra cậu.
Bây giờ thấy người nhà họ Phùng ra tay với Diệp Thiên, đương nhiên anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Anh ta vừa dứt lời, mọi người lập tức bùng nổ tiếng hô kinh ngạc.
Những ánh mắt không thể tin nổi dừng trên người Diệp Thiên.
“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên? Sao có thể?”.
Với tính cách và tố chất của Phùng Viễn Chinh cũng không kìm được kinh ngạc, lẩm bẩm trong miệng.
Bây giờ Tập đoàn Lăng Thiên có sức ảnh hưởng khủng khiếp ở Hoa Hạ thậm chí là trên thế giới, mỗi một người ở đây đều hiểu rõ, đó đã không còn là chuyện mà tài sản và giá trị thị trường có thể phản ánh được.
Chủ tịch của một tập đoàn tầm cỡ quốc tế lại là một thiếu niên mặc quần áo thường ngày, trông như học sinh kia sao?
So sánh với sự kinh ngạc và không thể tin của những người khác, vợ chồng Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm lại cứng đờ người, hóa đá tại chỗ.
Tiếu Lâm sững sờ.
Diệp Thiên, một học sinh trung học bình thường, ban đầu không lọt nổi vào mắt ông ta, thậm chí ông ta còn nhiều lần nhắc nhở Tiếu Văn Nguyệt phải tránh xa, một đứa trẻ mồ côi từ quê lên, sao có thể là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên vượt trên vô số ông lớn chứ?
Người khác có thể không biết thân phận thật sự của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, nhưng ông ta là doanh nhân giàu có ở Lư Thành, đương nhiên hiểu rất rõ đó là công ty do các ông lớn tỉnh Xuyên Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam hợp tác cùng nhau sáng lập, chủ tịch đằng sau là Diệp tiên sinh thống lĩnh các ông lớn thế giới ngầm tỉnh Xuyên.
“Diệp tiên sinh?”.
Nghĩ đến đây, ông ta hít sâu một hơi. Diệp Thiên họ Diệp, Diệp tiên sinh cũng họ Diệp, nói như vậy hai người vốn là cùng một người sao?
Tiếu Lâm sững người, không biết nên làm gì, còn Hà Tuệ Mẫn thì tỏ ra hoang mang, không tin nổi.
Bà ấy gặp Diệp Thiên lần đầu là ở con đường nhỏ sâu trong núi. Lúc đó, bà ấy vội vàng chạy nghiệp vụ, muốn đi đường tắt, kết quả lại lạc đường, Diệp Thiên đã xuất hiện giúp bà ấy tìm đường ra khỏi rừng núi.
Khi ấy Diệp Thiên chẳng khác gì một ăn mày, cả người quần áo rách nát, bộ dạng nhếch nhác, giống hệt người đi lang thang.
Bà ấy cho Diệp Thiên mười nghìn tệ để cảm ơn, Diệp Thiên hứa sau này sẽ trả lại gấp mười, thật ra bà ấy cũng không để trong lòng.
Khoảng một năm trước Diệp Thiên tìm đến nhà bà ấy, dù bà ấy rất vui, hơn nữa Diệp Thiên còn trả lại một trăm nghìn tệ, nhưng trong lòng bà ấy chưa bao giờ liên tưởng Diệp Thiên với những nhân vật lớn đó.
Bây giờ, CEO chi nhánh Quý Thành của Tập đoàn Lăng Thiên lại gọi Diệp Thiên là chủ tịch?
Diệp Thiên đứng chắn trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, vẻ mặt thờ ơ, liếc xéo những vệ sĩ của nhà họ Phùng đang bao vây cậu, giống như nhìn chúng sinh nhỏ bé, không hề có chút gợn sóng nào.