Chương 561
Đôi mắt ông ta mở to không thể tin được.
“Cảnh giới siêu phàm?”, Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Còn chưa đâu!”
Câu tiếp theo mới là bước ngoặt của cuộc trò chuyện.
“Nhưng giết ông thì như vậy là đủ rồi!”
Cơ thể Diệp Thiên lúc này dường như không có bất kỳ sự biến đổi nào, trong mắt chỉ có một chút ánh sáng màu vàng nhảy múa, nhưng bàn chân cậu đột nhiên giậm mạnh, một vết chân to lớn sâu nửa tấc lập tức hiện lên trên mặt hồ. Cậu cũng bay vọt lên không trung, trong không khí có tiếng rít dữ dội, giống như một chiếc máy bay phản lực bay qua bầu trời.
Trong phút chốc, da thịt phá vỡ tốc độ âm thanh!
Âm thanh truyền đi nhanh đến mức nào, nhưng Diệp Thiên đã đột phá tốc độ âm thanh với thân thể bằng xương bằng thịt của mình. Gần như trong khoảnh khắc cậu đã ở trước mặt Chiến thần giấu mặt. Chiến thần giấu mặt thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm đã nhắm về phía ông ta.
“Bùm!”
Thậm chí ông ta còn không có thời gian để chống đỡ, Diệp Thiên đã đấm thẳng vào ngực ông ta không lệch chút nào.
“Phụt!”
Máu phun ra từ miệng Chiến thần giấu mặt, ông ta bị Diệp Thiên đấm cho ngã xuống, cơ thể đập mạnh xuống hồ, tạo thành sóng nước cao nửa mét.
Đồng tử White, Evelyn và Taylor đều co rút mạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi không gì sánh được.
Ba người bọn họ đã dồn hết sức lực của mình cho Chiến thần giấu mặt để Chiến thần giấu mặt có đủ năng lực kích hoạt bí pháp và bước vào cảnh giới siêu phàm.
Cứ tưởng rằng Chiến thần giấu mặt đã tiến vào cảnh giới siêu phàm sẽ có thể nghiền nát Diệp Thiên, nhưng lúc này, một cú đấm của Diệp Thiên giáng xuống đã khiến Chiến thần giấu mặt rớt xuống hồ, còn chưa biết sống chết ra sao, họ đâu thể không sợ hãi cơ chứ?
“Cảnh giới siêu phàm cũng không làm gì được Diệp Lăng Thiên? Rốt cuộc cậu ta là quái vật gì vậy? Lẽ nào cậu ta đã bước chân vào cảnh giới siêu phàm rồi hay sao?”
Tiêu Ngọc Khanh đứng phía trong tràn đầy kinh hãi, Chiến thần giấu mặt bước lên không trung, mỗi động tác đều là phá núi phá sông, nhưng Diệp Thiên thì với cơ thể bằng xương bằng thịt tung một chưởng đã khiến ông ta phun ra máu. Điều này đồng nghĩa với việc Diệp Thiên đã vượt qua được cảnh giới siêu phàm.
Mặc dù Diệp Thiên đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng theo như Tiêu Ngọc Khanh thấy thì mỗi cao thủ xếp hạng đầu bảng đều mới chỉ dừng lại ở cảnh giới chí tôn võ thuật mà thôi. Cho dù mạnh như Diệp Vân Long cũng chỉ là siêu phàm bán bộ. Ông ta cho rằng Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ mạnh hơn Diệp Vân Long một chút, chưa thể bước chân vào cấp độ siêu phàm được.
Nhưng lúc này, biểu hiện của Diệp Thiên khiến cho ông ta phải coi Diệp Thiên như một người đã đạt cảnh giới siêu phàm thực sự, bằng không làm sao cậu có thể đánh được người ở cảnh giới siêu phàm chứ?
Diệp Thiên dùng một đấm đánh bật Chiến thần giấu mặt xuống hồ nước nhẹ bỡn như lông hồng.
Cậu nhìn nắm đấm trắng trẻo của mình mà hơi sững sờ, đây chính là Phệ Thiên Chi Thể mà cậu mới luyện thành không lâu.
Cảnh giới của cậu hiện tại còn chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm, nhưng dựa vào Phệ Thiên Chi Thể, cậu có thể chống đỡ được cảnh giới siêu phàm, càng huống hồ là một Chiến thần mặt nạ giả siêu phàm kia.
Chỉ là lần đầu tiên kích hoạt Phệ Thiên Chi Thể cậu còn chưa quen lắm nên cú đấm vừa rồi chỉ là tùy tiện tung ra chứ chưa hề dùng đến sức mạnh thực sự.
Nhưng dù vậy, cú đấm với tốc độ phá âm thanh vẫn giáng mạnh vào Chiến thần giấu mặt trong tích tắc.