TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 569

Chương 569

Trên người cô ấy mang một mùi hương dễ chịu, thanh nhã dịu nhẹ. Diệp Thiên lại không nhìn cô ấy, chuyển lực chú ý sang điện thoại di động.

Cô gái cầm tạp chí trên máy bay lên mở xem, động tác tao nhã, mỗi cử động đều đúng mực, vừa nhìn đã biết là con gái nhà gia giáo, xuất thân từ gia đình giàu có.

Cô gái xem qua mấy trang tạp chí kinh tế tài chính, lúc lật giở, biên độ cử động cánh tay khá lớn, không cẩn thận chạm vào cánh tay của Diệp Thiên.

“A, xin lỗi”.

Cô gái vội vàng quay sang nói xin lỗi, đồng thời làm động tác xin lỗi.

“Không sao”.

Diệp Thiên lắc đầu, không nhìn cô gái lấy một cái.

Cô gái hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm Diệp Thiên. Trước kia Diệp Thiên không nói chuyện, bây giờ vừa lên tiếng, cô gái lập tức rùng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Cô ấy chỉ cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, giống y hệt “anh ấy”.

Trong lòng cô gái kích động không thôi, gần như muốn gọi Diệp Thiên bằng hai chữ “tảng băng”.

Nhưng chốc lát sau, cô gái lập tức bình tĩnh lại, giữ cho mình một chút lý trí.

Chị và bố đều nói “anh ấy” đã chết, sao thiếu niên này có thể là “người đó” được?

Cô gái lắc đầu, trong lòng dâng lên nỗi bi thương. “Người đó” từng đưa cô ra khỏi vực thẳm vào lúc cô tuyệt vọng nhất, chăm sóc cô cẩn thận, còn không ngại cực khổ đưa cô về đến nhà. Thời gian đó, cậu đã cõng cô suốt một ngày một đêm trên núi cao.

Sau khi cô hoàn toàn khỏe lại, cô đã hỏi bố và chị gái rằng “anh ấy” đã đi đâu, nhưng lại nhận được tin dữ người đó đã chôn thây ở sườn núi. Cú sốc ngày đó gần như khiến cả thế giới của cô sụp đổ, trong suốt thời gian hơn nửa năm cô đều trải qua trong đau buồn. Cho đến một năm trước, cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục sự nghiệp của mình.

Bây giờ, cô lại gặp được một thiếu niên có giọng nói cực kì giống với “anh ấy”.

Mặc dù biết không có khả năng là “người đó”, nhưng cô vẫn không kìm được hỏi: “Xin hỏi… chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?”.

Diệp Thiên ngước mắt lên, giả vờ nghiêm túc quan sát cô ấy, sau đó lại cúi đầu xuống.

“Cô lầm rồi, tôi chưa từng gặp cô!”.

Diệp Thiên nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, giọng nói bình thản.

Cô gái xinh đẹp thoáng qua vẻ thất vọng, có chút tiếc nuối nói: “Xin lỗi, tôi đường đột quá, vì giọng của anh cực kì giống một người rất quan trọng với tôi”.

Diệp Thiên không thay đổi vẻ mặt, nhưng trong lòng lại có phần kinh ngạc.

Khi xưa cậu từng cứu cô gái này trong rừng nguyên thủy tỉnh Cán Tây, ở cùng cô ấy hơn một tháng, nhưng vì lúc đó hai mắt cô gái không nhìn thấy nên không biết mặt mũi của cậu. Sau khi cậu đưa cô ấy về nhà thì không còn gặp lại cô ấy nữa, đến bây giờ đã qua ba năm hơn rồi.

Thế mà lúc này chỉ nghe cậu nói một câu, cô gái đã nhận ra được giọng cậu, quả thật khiến cậu kinh ngạc.

Nhưng cậu không tỏ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói: “Người có giọng nói giống nhau cũng không ít, chắc cô nhận nhầm người rồi”.

“Phải!”, cô gái thở dài sâu xa: “Đúng là tôi nhận nhầm người rồi. Anh ấy đã rời xa nhân thế, có lẽ vì tôi quá nhớ anh ấy, nên khi nghe thấy giọng nói giống anh ấy mới kích động như vậy”.

Dường như cô ấy đang cảm khái, lại giống như đang tự lẩm bẩm một mình, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.

| Tải iWin