Chương 572
Một khi sư phụ của Kỷ Nhược Yên đến nhà họ Lục thật, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên vô cùng phức tạp, cậu ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
“Được, được, tôi không gọi là chị dâu nữa, tôi gọi cô là Nhược Tuyết được chưa?”.
Lục Chí Minh xua tay, không dám ba hoa tiếp nữa.
“Gọi tôi là Kỷ Nhược Tuyết, hoặc gọi là cô Kỷ, chứ tôi và anh không thân thiết đến mức đó!”.
Kỷ Nhược Tuyết lạnh lùng, không hề nể mặt Lục Chí Minh, khiến trong lòng Lục Chí Minh bực bội nhưng lại không dám phản bác.
Ánh mắt cậu ta quay sang nhìn về phía Diệp Thiên đang chơi điện thoại, biểu cảm trở nên sa sầm.
“Thằng khốn, cầm tiền rồi mau cút đi, tôi nói vị trí này tôi mua rồi, cậu không nghe thấy à?”.
Cậu ta không dám đắc tội với Kỷ Nhược Tuyết, nhưng Diệp Thiên nhìn cũng chỉ như một sinh viên đại học bình thường, ăn mặc xuềnh xoàng, cả bộ quần áo trên người chưa đến một nghìn tệ, làm sao mà cậu ta coi trọng nổi?
Cậu ta cho rằng bản thân đã lôi một trăm nghìn tệ ra rồi, Diệp Thiên nên vui mừng rồi cầm tiền đi khỏi đây mới phải!
Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy ngại, định giải thích gì đó lại không biết nói sao, lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Anh muốn mua thì tôi nhất định phải bán cho anh à?”.
Ánh mắt cậu lạnh lùng, không mang chút tình cảm gì, càng không có ý đứng lên.
Nếu Lục Chí Minh đến cầu xin tử tế, có thể không cần bỏ ra một xu thì cậu cũng suy nghĩ rồi nhường cho cậu ta nhưng cậu ta vừa đến đã hống hách, nói với thái độ bắt buộc người khác nghe theo, cậu làm sao mà nhường được?
“Ô?”, Lục Chí Minh không ngờ Diệp Thiên lại có phản ứng như vậy, thế là cậu ta nhếch miệng, nói với vẻ khiêu khích: “Ý của cậu là không muốn nhường chứ gì?”.
Cậu ta đường đường là cậu hai nhà họ Lục, xưa nay làm gì cũng vô cùng bá đạo, chưa bao giờ phải hỏi ý kiến ai, những người mà cậu ta không thể đắc tội đến bây giờ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Diệp Thiên không có trong danh sách đó.
“Đương nhiên!”.
Diệp Thiên nói xong, lại cúi đầu nghịch điện thoại tiếp, căn bản không quan tâm biểu cảm của Lục Chí Minh.
Lục Chí Minh nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Trước đó cậu ta bỏ tiền ra mua chỗ ngồi của Diệp Thiên là vì nể mặt Kỷ Nhược Tuyết, không muốn mất đi phong độ lịch lãm, sợ làm mất mặt anh cả, nếu không cậu ta đã đến nhấc luôn Diệp Thiên đến vị trí khác rồi.
Cậu ta cảm thấy bản thân đã nể mặt Diệp Thiên lắm rồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn từ chối cậu ta?
“Thằng khốn, tôi bỏ tiền ra mua chỗ ngồi của cậu là vì nể mặt cậu, cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”.
“Cậu có biết tôi là ai không? Nếu tôi muốn, cho dù không cần bỏ ra một xu tôi cũng có thể ném cậu ra chỗ khác, không có bất kỳ ai dám đứng ra bênh cậu, cậu tin không?”.
Trong giọng nói của cậu ta đã đầy sát khí, hạng người như cậu ta, những người tầm thường đứng trước mặt căn bản không có giá trị, giống như con kiến có thể dí chết bất cứ lúc nào.