Chương 617
“Có thể có người sở hữu giọng hát giống anh, nhưng thói quen hát đảo và ngắt giọng ở những chỗ nhất định không thể bắt chước được, chỉ có Cục Đá mới có thể thể hiện bài hát này một cách sinh động. Tại sao anh lại không muốn thừa nhận? Tại sao?”.
Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, cánh tay run rẩy ôm lấy Diệp Thiên, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Cô ấy thực sự không hiểu nổi, cô ấy và Diệp Thiên đi cùng chuyến bay, cùng lên sân khấu khi tham gia bữa tiệc, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, sau bao nhiêu thời gian như vậy, cô ấy còn công khai tình cảm của mình với Diệp Thiên khi ở trên sân khấu, nhưng Diệp Thiên, rõ ràng là cậu vẫn luôn ở bên cô ấy, nhưng tại sao cậu lại không nhận cô ấy?
“Cô Kỷ, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì!”.
Diệp Thiên nhẹ nhàng cử động tay, thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ Nhược Tuyết.
“Nếu cô có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này, thì chi bằng cô nghĩ cách giải quyết chuyện của mình trước đi. Đêm nay, cô đang ở ranh giới sinh tử, cô nên tự lo cho mình trước đã!”.
Sau khi nói xong, cậu đút một tay vào túi, nói với Tiếu Văn Nguyệt.
“Đi thôi, mọi chuyện kết thúc ở đây!”.
Theo cậu, sáu Địa Sát tụ họp tấn công Quách Dương và Lục Thiên Thư, mặc dù cả hai đều là võ tôn chí thuật hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng họ vẫn không thể chống cự được lâu.
Mà mười hai Địa Sát đan xen bao vây tấn công ba người Kỷ Nhược Yên.
Cậu không còn tâm trí để tiếp tục xem nữa!
Tiếu Văn Nguyệt xin lỗi liếc nhìn Kỷ Nhược Tuyết rồi nhanh đi theo sau Diệp Thiên, để lại Kỷ Nhược Tuyết một mình bàng hoàng, đứng im như thể bị hoá đá.
Kỷ Nhược Tuyết không thể tin được “Cục Đá” ở trong rừng sâu, chăm sóc cô ấy từ chỗ ngủ đến bữa ăn, tìm kiếm thuốc để chữa lành đôi mắt cho cô ấy, lại có thể thờ ơ với cô ấy như vậy.
Kỷ Nhược Tuyết không hiểu nổi, Diệp Thiên rõ ràng là Cục Đá, tại sao cậu lại không nhận ra cô ấy chứ? Tại sao lúc này cậu vẫn giả vờ không biết cô ấy?
Lần cuối cùng cô ấy cảm thấy đau đớn như vậy là khi biết tin “Cục Đá” đã qua đời.
Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt biến mất trong màn đêm, chỉ còn cô ấy ở nguyên tại chỗ, hồi lâu không có phản ứng gì.
“Diệp Thiên, cô ấy đã nhận ra anh rồi mà anh còn đối xử với cô ấy như vậy, anh tàn nhẫn quá!”.
Tiếu Văn Nguyệt đi theo sau Diệp Thiên, đột nhiên lao đến trước mặt Diệp Thiên, nhìn cậu bằng ánh mắt trách móc.
“Cô ấy đã biết anh là người trong lòng cô ấy, nhưng anh vẫn thờ ơ, ngay cả lúc cô ấy đang đứng giữa ranh giới sinh tử, anh vẫn nhẫn tâm rời đi, anh có biết bây giờ cô ấy đau lòng như thế nào không?”.
Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình đã đến, hơi thở của tử thần bao trùm lấy cơ thể cô. Vào giây phút cuối cùng này, thứ hiện lên trong đầu cô chính là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Diệp Thiên.
“Hóa ra ‘Cục Đá’ của em lại đẹp trai như vậy, cuối cùng em cũng … được tận mắt nhìn thấy anh rồi!”
Dù Diệp Thiên không thừa nhận nhưng cô ấy chắc chắn một trăm phần trăm rằng Diệp Thiên chính là “Cục Đá” mà cô ngày đêm nghĩ đến.
“Trước khi chết có thể nhìn thấy gương mặt thật của anh là em cũng mãn nguyện rồi!”