Chương 654
Lúc này, sơn trang Hồng Diệp đã đậu đầy siêu xe, treo biển số ở các vùng khác nhau. Vô số ông lớn tài sản trăm triệu ưỡn ngực đi vào, ai nấy khí thế hơn người, hùng dũng mạnh mẽ.
Ở lối vào, một người thanh niên mặc áo vest đen, cài hoa trên ngực vênh mặt đứng đó, vững chãi thẳng tắp giống như tấm thép, trên mặt có vẻ ngạo nghễ.
Nhìn thấy đám người Lí Vân Phi tới, thanh niên nở nụ cười, bước nhanh đến, đấm nhẹ Lí Vân Phi một cái.
“Tôi còn tưởng cậu lạc đường rồi chứ!”.
Lí Vân Phi vỗ ngực, cười nói: “Dù tôi có đi nhầm nhà mình cũng không thể không biết nơi đốt tiền hàng đầu Lư Thành này được!”.
Cậu ta nhún vai, quay sang nhóm Tiếu Văn Nguyệt.
“Mọi người, đây là người bạn cũ quen trong quân đội mà tôi đã nhắc tới”.
“Cậu ấy là Ngô Lăng Hiên, năm năm trước đã nổi tiếng khắp Lư Thành, được gọi là một trong ba cậu ấm Lư Thành. Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói tới nhỉ?”.
Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra. Người thanh niên họ Tống nâng gọng kính lên, giọng nói nghèn nghẹn.
“Một trong ba cậu ấm Lư Thành, Ngô Lăng Hiên? Con trai của CEO Ngô Quảng Phú?”.
Những cán bộ Hội học sinh đi ra khỏi quán lẩu, dự định cùng nhau đi đến sơn trang Hồng Diệp.
Đối với đa số người trong bọn họ mà nói, sơn trang Hồng Diệp chỉ là nơi nằm trong lời đồn. Lần này nhờ hào quang của Lí Vân Phi mà có thể mở mang tầm mắt, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Trong số bọn họ có hơn một nửa là xuất thân giàu có, tự lái xe đi. Bọn họ chia nhóm ra ngồi xe, chỉ có Diệp Thiên giống như bị cô lập, đứng một mình ở đó.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không đi mà đứng cùng Diệp Thiên ở bên đường đón xe. Nhưng lúc đó lại đúng giờ cao điểm đón xe, không có chiếc xe nào dừng lại.
Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường và tiếc nuối. Khinh thường là đối với Diệp Thiên, còn tiếc nuối là với Tiếu Văn Nguyệt.
Chị Lí lên xe của Âu Hạo Thần, ngồi ở ghế sau cùng với Đỗ Giai Giai, thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu.
“Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào vậy? Bất kể là Thần Quang hay Vân Phi, ai không ưu tú hơn cậu Diệp Thiên kia chứ?”.
“Cậu Diệp Thiên kia chẳng có bản lĩnh gì đã đành, đối xử với người khác cũng chẳng lịch sự. Bây giờ ai cũng có xe ngồi, cậu ta ngay cả chiếc xe cũng không có, còn khiến Nguyệt Nguyệt vất vả đứng đón xe với cậu ta, Tinh Tinh cũng bị liên lụy”.
“Haizz!”.
Chị Lí khẽ lắc đầu, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt cũng xem như quan hệ thân thiết, nhưng thấy Tiếu Văn Nguyệt lựa chọn như vậy thì không khỏi thở dài tiếc hận.
Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần nghe thế, trên mặt đều thoáng qua nụ cười mất tự nhiên.
Đùa gì chứ, người ta đường đường là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, tài sản trăm tỷ mà không lái nổi xe sao? Chỉ là không muốn lái, hoặc là lười lái mà thôi!
“Chị Lí, chuyện này… Diệp Thiên không đơn giản như bề ngoài đâu, chị đừng tùy tiện đánh giá cậu ấy”.
Đỗ Giai Giai liếc nhìn chị Lí, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Không đơn giản sao?”.
Chị Lí có vẻ bất đắc dĩ: “Một thằng nhóc nghèo nàn, dám ở cùng với con gái đại gia như Nguyệt Nguyệt, còn khiến Nguyệt Nguyệt tình nguyện đứng đón xe cùng cậu ta, đúng là không đơn giản”.
Thấy chị Lí không hiểu, Đỗ Giai Giai cũng không tiện giải thích quá rõ, đành quay đầu đi.