Chương 656
Vừa rồi cô ta giữ tay Diệp Thiên tỏ ý cậu đừng nổi giận, tất cả là vì mấy năm trước, Lí Vân Phi từng cứu cô ta một lần. Cô ta mang ơn trong lòng, không muốn cậu ta xảy ra xung đột với Diệp Thiên.
Nhưng cô ta không ngờ Lí Vân Phi lại ngang ngược như vậy.
Diệp Thiên thờ ơ xua tay, ánh mắt bình tĩnh như trước.
“Cô cảm thấy chuyện nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi sao?”.
Ở phía trước, một chiếc xe taxi đã giảm tốc tiến sát lại, Diệp Thiên dẫn đầu bước tới.
“Đi thôi, đến sơn trang Hồng Diệp, xem anh Lí của cô còn định giở trò gì”.
Tiếu Văn Nguyệt liếc nhìn Lí Tinh Tinh, Lí Tinh Tinh bất đắc dĩ nhún vai, cô ta cũng chỉ đành thở dài.
Ba người lên xe taxi, hai mươi phút sau, cuối cùng bọn họ cũng đã đến sơn trang Hồng Diệp.
Ở bãi đỗ xe bên ngoài sơn trang Hồng Diệp, đám người Lí Vân Phi, Âu Hạo Thần đã đứng đợi ở đó. Thấy Tiếu Văn Nguyệt đến, Lí Vân Phi chủ động đi tới.
“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng các em cũng đến rồi, anh còn đang nghĩ có cần quay lại đón các em không chứ!”.
Tiếu Văn Nguyệt chỉ gật đầu, vẻ mặt bình thản.
Lí Vân Phi cũng không để tâm, gọi mọi người cùng nhau đi về phía sơn trang Hồng Diệp.
Lúc này, sơn trang Hồng Diệp đã đậu đầy siêu xe, treo biển số ở các vùng khác nhau. Vô số ông lớn tài sản trăm triệu ưỡn ngực đi vào, ai nấy khí thế hơn người, hùng dũng mạnh mẽ.
Ở lối vào, một người thanh niên mặc áo vest đen, cài hoa trên ngực vênh mặt đứng đó, vững chãi thẳng tắp giống như tấm thép, trên mặt có vẻ ngạo nghễ.
Nhìn thấy đám người Lí Vân Phi tới, thanh niên nở nụ cười, bước nhanh đến, đấm nhẹ Lí Vân Phi một cái.
“Tôi còn tưởng cậu lạc đường rồi chứ!”.
Lí Vân Phi vỗ ngực, cười nói: “Dù tôi có đi nhầm nhà mình cũng không thể không biết nơi đốt tiền hàng đầu Lư Thành này được!”.
Cậu ta nhún vai, quay sang nhóm Tiếu Văn Nguyệt.
“Mọi người, đây là người bạn cũ quen trong quân đội mà tôi đã nhắc tới”.
“Cậu ấy là Ngô Lăng Hiên, năm năm trước đã nổi tiếng khắp Lư Thành, được gọi là một trong ba cậu ấm Lư Thành. Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói tới nhỉ?”.
Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra. Người thanh niên họ Tống nâng gọng kính lên, giọng nói nghèn nghẹn.
“Một trong ba cậu ấm Lư Thành, Ngô Lăng Hiên? Con trai của CEO Ngô Quảng Phú?”.
Mắt Ngô Lăng Hiên hơi lóe lên, gật đầu tán thành: “Được, tôi hiểu ý cậu rồi, đợi lát nữa xem tôi biểu diễn đi”.
Lí Vân Phi vỗ vai Ngô Lăng Hiên, cười to một tiếng: “Anh em tốt”.
Hai người đứng ở hành lang, trên người đều có khí thế mạnh mẽ, người khác đều tránh xa, Ngô Lăng Hiên nhếch mép cười, dáng vẻ hơi không chịu thua.
“Ngày trước cậu và tôi quen nhau trong bộ đội, giờ tôi đã giải ngũ, còn cậu đã vào Long Nhận, vượt lên trước tôi rất xa. Lần này về Lư Thành, bố tôi nói sẽ giới thiệu một cao thủ võ đạo vô cùng mạnh, giúp tôi tu được nội kình, đến lúc đó, tôi cũng sẽ tham gia kỳ thi sát hạch Long Nhận, sẽ không tụt sau cậu đâu”.
Lí Vân Phi nhìn người bạn cũ này cũng gật mạnh đầu: “Tôi đợi cậu”.
Hai người trò chuyện vài câu, Ngô Lăng Hiên còn chút việc cần sắp xếp, chuẩn bị rời đi, lúc cậu ta đi thì thuận miệng hỏi một câu: “À, thằng nhóc kia tên gì thế?”.