TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 555

Chương 555: Phát hiện hình như có người

Chính vào lúc chuẩn bị thực hiện được, hắn đột nhiên trợn to hai mắt, không tin nhìn Tần Nhã: “Mày…”

Tần Nhã nắm chặt đế cắm nến trong tay, cắm sâu vào sau gáy hắn.

“Con đàn bà thối, dám đâm ông à!” Lão Tứ hai tay túm lấy cổ của Tần Nhã, dùng hết sức siết chặt cổ muốn giết cô.

Tần Nhã bị bóp sắp ngộp thở, nhưng cô không từ bỏ, cô không thể chết, cô muốn sống, sạch sẽ mà sống. Cô nắm chặt chân đèn trong tay, giống như phát điên, liên tục dùng hết sức lực của cơ thể đâm qua cổ hắn.

“Aaa!”

Lão Tứ rú lên đau đớn, hai người đàn ông nhìn về hướng phòng, thở dài một tiếng.

Nghĩ trong đầu, chắc Lão Tứ lại chơi quá đà rồi, cũng không để ý quá nhiều.

Thế nhưng, Lão Tứ đã nằm lăn ra đất vì đau đớn, Tần Nhã cả hai lần đều đâm vào động mạch chủ ở cổ, máu vẫn tiếp tục chảy, tưởng mình sắp chết nên hắn gào thét trên mặt đất.

Tần Nhã bình tĩnh đứng dậy, kéo cái ghế gỗ dài bên cạnh, đập hai phát vào đầu Lão Tứ. Lão Tứ choáng váng ngã trên mặt đất bất động.

Người bên ngoài cảm thấy có gì đó không đúng, những cũng không dám xông vào trong. Sợ làm hỏng chuyện của Lão Tứ sẽ bị hắn trách phạt, đứng trước của thăm dò: “Lão Tứ?”

Tần Nhã kéo lại quần áo, đứng tai chỗ hoang mang mất một hai giây, nói vọng ra ngoài: “Gọi cái gì, muốn phá chuyện tốt của chúng tôi sao, cút!”

Hai người bọn họ ngẩn người, tự đánh vào miệng: “Không ngờ người phụ nữ này lại phóng túng như vậy.”

Tần Nhã thấp thỏm nhìn về phía cửa, nghe được tiếng bước chân rời đi, mới dám thở ra một hơi. Cô dựa người lên tường hai tay ôm lấy ngực, thở mạnh. Trái tim như lo xò không có tần xuất tùy ý va chạm.Lú này cô mới cảm thấy toàn thây vô lực, hoảng sợ rơi nước mắt.

Không. Bây giờ không phải lúc để khóc, cô nhất định phải nghĩ cách thoát ra ngoài.

Ở trong này quan sát hai ngày, ở đây không có cửa sổ mà chỉ có lỗ thông gió ở phía trên, cô di chuyển ghế vào cạnh tường, xếp hai cái chồng lên nhau bước lên đó thật cẩn thận. Từ lỗ thông gió trèo ra ngoài, chiều cao của lỗ thông hơi tương đương với chiều cao của bức tường, cô với tay trèo lên tường, thoát khỏi thành công mà không bị ai phát hiện.

Cô từ trên tường trượt xuống, chân còn cách mặt đất một khoảng, bởi vì tường quá cao, chân của cô hoàn toàn không thể chạm đất nên chỉ có thể buông tay nhảy xuống, may mà này có vũng bùn lớn, lúc nhảy xuống cả người dính ít bùn nhưng không bị thương. Lúc này trong sân náo động, hình như đã phát hiện cô trốn thoát.

Cô không kịp nghĩ quá nhiều, chỉ có duy nhất một ý nghĩ, mong chóng thoát khỏi đây. Cô đi chân trần, trên núi không có đường chạy một mạch như điên, chỉ sợ sẽ bị bắt quay lại. Nếu như bị bắt lần nữa, cô sẽ không thể có thêm cơ hội trốn ra ngoài.

Cô dồn tất cả sức lực, những chiếc gai đâm vào chân cô máu bắt đầu túa ra.

Cô không biết thứ gì đã đâm vào chân mình nên kêu đau một tiếng, nhưng không dừng lại mà tiếp tục bỏ chạy.

Bên trong miếu, đám thuộc hạ của Tông Lão Tứ tiếp đón Thẩm Bồi Xuyên, thì biết Lão Tứ đã đi vào kho chứa đồ sau đền, khi họ ra sân sau thì thấy hai người đang ngồi ở cửa kho, anh càng khẳng định chắc chắn Tần Nhã bị nhốt ở đây. Nếu không, sẽ không có người bảo vệ.

Thẩm Bồi Xuyên đem theo hai thuộc hạ của Tông Lão Tứ thành công đánh gục hai tên bảo vệ.

Tô Trạm xông vào cửa, tuy nhiên trong phòng chỉ có một chiếc bàn, ngoài đồ linh tinh trong phòng thì không có một bóng người, anh cau mày thất vọng.

Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo đi vào từ phía hậu viện, nhưng nhìn thấy khung cảnh như vậy. chắc chắn là đã từng có người ở trong phòng. Rất nhanh cánh cửa trong phòng đã thu hút sự chú ý của bọn họ, Tô Trạm bước nhanh tới, đẩy cánh cửa ra, nhưng lại không đẩy ra được, lúc Lão Tứ đi vào thì đã chốt cửa từ bên trong rồi.

Tô Trạm không nói gì liền nhấc chân đạp vào của. Cánh cửa lắc lư phát ra tiếng động lớn nhưng vẫn không thể mở. Bên trong được bằng khóa sắt rất chặt, không dễ để có thể mở nó ra. Thẩm Bồi Xuyên đi tới, hai người cùng nhau hợp lực mưới có thể đạp cửa xông vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến thần kinh của hai người chấn động, Lão Tứ trần truồng nằm trên mặt đất, trên người có rất nhiều máu, thật ra không có vết thương lớn chỉ có vết thương nhỏ bị Tần Nhã dùng chân đèn đâm vào. Lão Tứ lúc này đã hôn mê, máu chảy ướt đẫm khắp người, thương tích rất nặng, nghiêm trọng nhất là hai vùng trên cổ.

Thẩm Bồi Xuyên không quan tâm hắn ta đã chết hay còn sống, bởi vì dáng vẻ trần trụi của hắn ta nên anh đã hiểu ra mục đích hắn tìm Tần Nhã …

Anh đi gặp Tô Trạm, chỉ thấy cả người anh ta run lên, trên mặt trên cổ nổi đầy gân xanh, giống như có thể sẵn sàng làm nổ tung mọi thứ.

Anh vừa định khuyên bảo Tô Trạm, thì thấy anh ta tay cầm ghế gỗ xông đến trước mặt Lão Tứ mà nện xuống, không có bất kì âm thanh dữ dội nào mà chỉ có tiếng gãy răng rắc của xương.

Thẩm Bồi Xuyên kéo anh lại, không phải đồng tình với Lão Tứ mà nếu như có muốn hắn chết cũng không thể để cho hắn chết như vậy, như vậy quá dễ dàng với hắn rồi. Điều cấp bách trước mắt là phải tìm ra Tần Nhã.

Cũng không biết hành vi của Lão Tứ đã thực hiện được hay không, cô ấy sẽ nghĩ điều dại dột không? Tóm lại là phải tìm được người trước: “Anh bình tĩnh lại đi, ở đây không có Tần Nhã, cô ấy chắc chắn đã trốn thoát ra ngoài rồi, anh nhìn ghế cạnh tường đi, bên trên có lỗ thông gió có lẽ cô ấy thoát ra ngoài bằng đường này, bây giờ phải tìm ra cô ấy mới là điều quan trọng.”

Tô Trạm hai mắt đỏ ngầu, xoay người không nói lời nào liền chạy ra ngoài.

Tông Cảnh Hạo liếc nhìn vào phòng rồi thu lại ánh mắt, vẻ mặt khá nặng nề, anh nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Gọi cảnh sát đi.”

Sau đó anh gọi cho Quan Kình, bảo anh ấy gọi một số phóng viên tới chùa Nam Sơn.

Thẩm Bồi Xuyên đem tên thuộc hạ giao cho cảnh sát, sau đó bọn họ ra sau núi tìm.

Phía sau núi cây cối rậm rạp, cỏ dại mọc hoang hoàn toàn không có đường đi, bởi vì vào mùa hè các loại dây mây mọc quấn quít vào nhau, cỏ cây um tùm, đi lại rất khó khăn.

Tô Trạm đã đi một đoạn khá xa, vừa đi vừa gọi lớn, dùng hai tay kéo các loại dây mây mọc bừa bãi.

Càng đi sau vào rừng thì ánh sáng càng tối hơn, cành lá rậm rạp che khuất hoàn toàn ánh sáng.

“Tần Nhã!” Tô Trạm khàn giọng gọi tên cô, đưa tay lau đi khuôn mặt ướt đẫm.

Anh không ngừng đi, không ngừng gọi. Đột nhiên phát hiện cành cỏ bị gãy, anh ngồi xổm xuống, trên đó còn nước vẫn còn chảy ra, rõ ràng là vừa mới bị gãy. Anh nhìn kỹ, dưới đất có vết máu, nhất định là đã có người đi qua đây.

Đã tìm được chút manh mối, anh lần theo dấu vết, không biết đã đi bao lâu, cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn mau chóng tìm được Tần Nhã.

Nhưng vẫn không thể tìm thấy, anh không hề từ bỏ, vẫn tiếp tục đi theo dấu vết. Vẫn còn manh mối thì vẫn còn hi vọng.

Anh quay đầu nhìn, mới phát hiện bản thân đã đi sâu vào rừng, xung quanh toàn là cây cối um tùm, đến một tia nắng cũng không thể thấy. Anh hét lớn: “Tần Nhã!”

Âm thanh to lớn vang vọng, nhưng không hề có tiếng đáp lại.

Bất kể dù có thế nào, anh cũng không được từ bỏ, phải mong chóng tìm thấy cô. Đang đi thì chân anh bỗng trở nên trống rỗng, thân thể ngã xuống, trượt xuống một hang động.

Anh hét một tiếng, âm thanh liền mau chóng bị át đi.

Hang động rất sâu.

Mặt đá quá trơn, không có cách nào bám vào vật gì, khi rơi xuống chỉ có thể rơi xuống chỗ sâu nhất.

Toàn thân anh bị ngã đau đớn, nhịn đau đứng dậy, thì chợt phát hiện ở đây hình như có người.

| Tải iWin