TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 588

Chương 588: Tôi muốn nói chuyện với chị Lâm

Người hầu mở cửa, có hai người phụ nữ đứng trước cửa giống như là hai mẹ con, người hầu hỏi: “Các người tìm ai?”

“Chị Lâm có ở nhà không?” Diêu Thanh Thanh hỏi.

“Cô là ai?”

“Tôi tên là Diêu Thanh Thanh, làm phiền thông báo giúp tôi một chút, cảm ơn nhiều.” Diêu Thanh Thanh lễ phép nói.

Người hầu nhìn về phía Lâm Tân Ngôn nói: “Là một cô gái họ Diêu.”

Lâm Tân Ngôn đi qua khi nhìn thấy là bà Diêu và Diêu Thanh Thanh thì có hơi bất ngờ vì bỗng nhiên hai người đó lại đến nhà.

“Chị ơi, không tìm thấy Dận Ninh nữa.” Diêu Thanh Thanh khóc nức nở.

Lâm Tân Ngôn cảm thấy kinh ngạc: “Sao lại không thấy anh ấy nữa?”

“Tôi nghe Thanh Thanh nói, Bạch Dận Ninh từng đưa một người đến đây có đúng không?” Bà Diêu hỏi.

Diêu Thanh Thanh không rõ chuyện này, nhưng bà Diêu thì biết rõ.

Chuyện của Cố Bắc và Tông Cảnh Hạo không phải là chuyện gì bí mật, người gã trăm phương nghìn kế muốn dấu lại biến mất thì làm sao gã có thể bỏ qua chuyện này, hơn nữa gã biết Bạch Dận Ninh có tham dự chuyện này nên mới bắt Bạch Dận Ninh đi, lúc trước là do bà nói sẽ giúp Cố Bắc giấu người, bây giờ lại không thấy người đâu nữa thì bà phải có trách nhiệm, hơn nữa bà cũng biết phải tìm được người đàn ông bị giấu đi kia thì mới có thể đi tìm Cố Bắc bảo gã thả Dận Ninh ra.

Bạch Dận Ninh từng bảo Diêu Thanh Thanh không được nói cho bất cứ ai biết rồi đưa người đến đây, nhưng mà Diêu Thanh Thanh lại không nhìn thấy anh ta nữa cho nên Diêu Thanh Thanh mới hoảng hốt như vậy, hơn nữa bà Diêu cố gắng dụ dỗ nên bây giờ bà Diêu biết được người mà Cố Bắc muốn giấu đang ở đây.

Cho nên bà mới tìm đến đây.

“Có chuyện gì thì nói với tôi đi.” Tông Cảnh Hạo đi tới, nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì cũng biết được chân tướng.

Bà Diêu cũng trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Người kia là Cố Bắc muốn tôi che giấu giúp, vốn tôi cũng không muốn dính vào chuyện này nhưng mà Dận Ninh lại nói có chỗ giấu được cho nên tôi mới đồng ý, không ngờ cậu ta lại đưa người đến cho cậu, tôi nghĩ Cố Bắc rất tức giận cho nên mới cho người đến bắt Bạch Dận Ninh, mục đích tôi tới đây cũng đơn giản thôi, tôi muốn cậu trả người lại cho tôi để tôi đổi Dận Ninh về.”

Việc này là do bà sơ xuất, biết rõ Dận Ninh và Tông Cảnh Hạo có quen biết, nghe cậu ta nói hai người chỉ là bạn bình thường, không ngờ quan hệ giữa hai người lại tốt đến vậy.

“Người đó không có chuyện xấu nào không làm, cho dù muốn giao thì cũng muốn giao cho pháp luật xử lý, sao có thể đưa cho một người như bà? Bà Diêu nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai mới đúng chứ, dù sao chồng của bà cũng biết nhiều về phương diện này, bà Diêu đây lại muốn phạm pháp để bôi đen chồng của bà đúng không?” Tô Trạm lạnh lùng nói.

Anh ta chỉ sợ Tông Cảnh Hạo sẽ đưa người cho bà Diêu, nếu không phải Thẩm Bồi Xuyên ngăn lại thì anh ta đã sớm đánh chết người rồi!

Bà Diêu đã sớm hối hận vì quản chuyện của Cố Bắc, bây giờ bà bất chấp như vậy là vì muốn đổi lấy Bạch Dận Ninh trong tay Cố Bắc về, sau này sẽ không dính dáng gì với Cố Bắc nữa.

“Dận Ninh coi mấy người là bạn bè, bây giờ cậu ta đang bị bắt thì mấy người cũng nên giúp đỡ cứu cậu ấy ra chứ?” Sao theo ý của người kia có vẻ không muốn giao người ra vậy?

“Ngại quá, chúng tôi không quen biết anh ta lại càng không phải là bạn của anh ta, anh ta đưa người đến đây vì anh ta có suy nghĩ xấu xa…”

“Tô Trạm.” Lâm Tân Ngôn ngắt lời Tô Trạm, Diêu Thanh Thanh còn ở đây, hơn nữa Bạch Dận Ninh cũng đã kết hôn, mặc kệ anh ta có tâm tư gì nên muốn đưa người đến thì cũng không nên nói chuyện này ra trước mặt người nhà họ Diêu, như vậy sẽ làm Diêu Thanh Thanh khổ sở, cũng sẽ làm tổn hại tình cảm giữa Bạch Dận Ninh và người nhà họ Diêu.

Cô nhìn về phía Tông Cảnh Hạo: “Làm sao bây giờ?”

Tông Cảnh Hạo bảo cô đi vào: “Em vào nhà đi, anh ra ngoài một chuyến.”

Cô gật đầu: “Dù kết quả thế nào thì nhớ gọi điện cho em.”

Tông Cảnh Hạo nói đã biết, vốn hôm nay có chuyện tốt nên mọi người mới cùng nhau ăn một bữa cơm, bây giờ lại có chuyện của Bạch Dận Ninh nên mọi người cũng không nuốt nổi cơm rồi.

“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.” Tông Cảnh Hạo vẫn mặc quần áo ở nhà, anh không tính đi xa nhưng anh không muốn nói những chuyện này ở nhà.

Trước biệt thự của họ có bộ bàn ghế bằng mây.

Tông Cảnh Hạo gọi Thẩm Bồi Xuyên đến bên cạnh anh rồi hỏi: “Đã thẩm vấn người chưa?”

“Tô Trạm xuống tay quá nặng cho nên vẫn còn hôn mê.” Thẩm Bồi Xuyên trả lời.

“Phải nhanh chóng đánh thức gã ta dậy, thẩm vấn suốt đêm.” Mặc kệ Lão Tứ có biết chuyện của Cố Bắc hay không, đều phải thẩm vấn một chút, biết đâu có thể tìm ra bí mật của Cố Bắc thì sao.

“Vậy tôi đi về.” Thẩm Bồi Xuyên nói xong liền xoay người rời đi.

Bọn họ đang điều tra và đã nắm rõ được một số chứng cứ của Cố Bắc, nhưng mà nhà họ Cố là một cái cây lớn, căn cơ cũng rất sâu, nếu không thể đánh trúng chỉ bằng một phát, vậy nếu ra tay một cách vội vàng thì sẽ trở nên bị động.

Ông cụ nhà họ Cố còn chưa về hưu, mấy người chị gái của Cố Bắc cũng gả cho nhà quyền quý, tất nhiên là tốt hơn bà Diêu, chồng của bà là Chu Hoài Hậu cũng rất có quyền, tuy ông ta là người thanh liêm nhưng vợ của ông ta lại là người nhà họ Cố.

Nếu Cố Bắc làm sai thì nhất định họ sẽ đoàn kết cứu người.

Cho nên bây giờ họ không thể tùy tiện ra tay.

Sau khi Thẩm Bồi Xuyên đi thì Tông Cảnh Hạo mới đi tới chỗ bà Diêu: “Ngày mai tôi sẽ đưa người đến chỗ bà.”

Bà Diêu có chút sốt ruột, sợ Cố Bắc cho Bạch Dận Ninh nếm mùi đau khổ.

“Hôm nay không được à?” Bà Diêu sốt ruột hỏi.

“Bà không phải là chị gái của Cố Bắc à? Gã bắt con rể của bà, bà đi nói một câu thì không phải xong rồi sao? Đưa nhân vật quan trọng tới đây không phải là giúp đỡ em trai bà à?” Tô Trạm khinh thường nói, càng nhìn bà Diêu càng cảm thấy bà dối trá.

Anh ta cảm thấy bà Diêu đến đây là vì Cố Bắc.

Lại hoàn toàn không biết Cố Bắc chưa từng để ý đến mặt mũi của người chị gái này, biết rõ thân phận của Bạch Dận Ninh, nhưng vẫn bắt người đi mất.

Sao Bà Diêu không đi nói chuyện với Cố Bắc rồi bảo gã thả người?

Gã ta không thèm để ý chút tình cảm nào mà nói thẳng: “Muốn tôi thả người, thì mang Lão Tứ đến đổi. Lúc trước chị đồng ý với tôi sẽ đưa Lão Tứ đến chỗ mà người ta không tìm được, cuối cùng sau khi đưa người đến chỗ thì một ngày sau đã không thấy đâu nữa, nhất định chị phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, nếu không con rể của chị ở chỗ tôi không có quả ngon để ăn đâu.”

Sắc mặt của bà Diêu cũng lạnh xuống: “Chuyện nhà họ Cố cũng không phải là bí mật gì, chúng ta đều được nuôi ở bên ngoài nên không có bao nhiêu cảm tình với nhà họ Cố, lần này là cậu ta chủ động tìm đến chỗ tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu ta nhưng bây giờ cậu ta cũng không niệm tình thân.

Bây giờ cậu ta nói thẳng muốn tôi đưa người tới đổi, nếu không sẽ không tha cho Dận Ninh, nếu Dận Ninh đưa người đến cho các người, bây giờ dận ninh gặp nạn mà các người không hỗ trợ à? Vì sao mấy người lại không để ý đến an toàn của Dận Ninh?”

Bà Diêu biết bọn họ là bạn bè nhưng không hiểu sao có vẻ lại không phải?

“Bà có biết người này phạm những tội gì không?” Tô Trạm cứ nghĩ đến việc phải trả Lão Tứ lại cho Cố Bắc thì không thể bình tĩnh nổi: “Thật hy vọng con gái của bà có thể thuận lợi sống sót, không cần gặp phải bất cứ chuyện gì.”

Bà Diêu nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

Tông Cảnh Hạo xoa xoa ấn đường, trầm giọng nói: “Tô Trạm, cậu đi về trước đi.”

“Nhưng mà…”

“Về đi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu quá kích động rồi, nếu còn ở đây thì sẽ hỏng việc.” Tông Cảnh Hạo lên giọng.

Tô Trạm không tình nguyện đứng dậy rời đi.

“Sáng mai bà cho người đến đây đón người.” Tông Cảnh Hạo thật sự không muốn để Lão Tứ đi, anh cũng không muốn thấy Bạch Dận Ninh thật sự xảy ra chuyện, dù sao việc này cũng là vì Bạch Dận Ninh đưa người đến đây, có lẽ anh ta vì Tân Ngôn nên nói đưa người đến đây.

Nếu vì chuyện này mà anh ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ để lại khúc mắc trong lòng Tân Ngôn, đây không phải là chuyện anh muốn thấy.

Hơn nữa bọn họ cũng đã lên kế hoạch rất tốt, dù có trả Lão Tứ cho Cố Bắc, thì chắc chắn Lão Tứ cũng không thể sống.

Bà Diêu suy nghĩ trái phải rồi nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi, bây giờ còn hơn mười mấy tiếng mới đến sáng.”

Để hai người chờ là được.

“Thanh Thanh, chúng ta đi.” Bà Diêu kéo con gái.

Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Mẹ, mẹ về trước đi, con muốn nói chuyện với chị Lâm.”

| Tải iWin