TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 1031

Chương 1031: Không có tấm lòng khoan dung.

Trần Thi Hàm né tránh ánh mắt, biết rõ Tông Ngôn Thần không nhìn thấy, nhưng cô ấy cũng không dám nhìn thẳng mặt anh ấy: “Cô ấy nói cô ấy có chuyện, nên cô ấy đi về trước.”

“Cái gì?” Rõ ràng là Tông Ngôn Thần không tin điều đó: “Cô ấy không có người thân, trở lại đó làm gì?”

“Cái này, mợ cũng không rõ ràng.” Nói xong Trần Thi Hàm liền đi vào nhà bếp.

Chỉ để lại một mình Tông Ngôn Thần ngồi ở trong phòng khách, mắt anh ấy không thể nhìn thấy được, coi như trong lòng anh ấy hoài nghi cũng không thể làm gì được. Hiện tại đi tìm Mộ Diên Nhi hỏi rõ ràng một chút thì hơn.

Sắc mặt anh ấy không bình tĩnh giống trước nữa, vẻ mặt anh ấy cũng trở nên âm trầm lên.

Hơn hai giờ sau khi ở Văn Hiểu Tịch sắp xếp xong, bọn họ đăng ký đi tới thành phố C, không nhìn thấy Mộ Diên Nhi, anh ấy còn hỏi: “Cô bé kia đâu rồi?”

Tông Ngôn Thần dựa vào bên cửa sổ ngồi, con ngươi màu đen như đêm đen, không nhìn ra một chút tâm tình nào, Văn Hiểu Tịch hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra hả?”

Trần Thi Hàm nói: “Cô ấy nói có việc, trở về trước rồi, có khả năng bởi vì cô ấy không trở lại… nên Ngôn Thần không vui lắm đấy.”

Văn Hiểu Tịch nhíu mày: “Làm sao mà lại không trở lại chứ? Cô ấy đã cứu Ngôn Thần một mạng, chúng ta còn chưa cảm ơn cô ấy mà, nói thế nào mà muốn đi thì đi rồi hả? Sao lại không lịch sự như vậy chứ.”

Từ đầu đến cuối Tông Ngôn Thần không bày ra bất kỳ biểu cảm gì.

Trần Thi Hàm suy nghĩ một chút, cô ấy cảm thấy cô ấy cần phải nói rõ ràng với Tông Ngôn Thần: “Ngôn Thần à, cháu thích cô bé này sao?”

Tông Ngôn Thần không nói gì, thế nhưng ý tứ của anh chính là như vậy.

“Cô ấy chỉ một cô nhi, mắt cháu cũng không nhìn thấy gì hết, vậy cháu thích cô ấy ở điểm gì?” Trần Thi Hàm lại hỏi.

“Ngôn Thần à, hai người không thích hợp đâu, đầu tiên gia thế của hai người đã có cách biết rất lớn…”

“Là mợ đã nói với cô ấy cái gì sao?” Bỗng nhiên Tông Ngôn Thần cắt ngang lời cô ấy, giọng nói của anh ấy vô cùng lạnh nhạt, xa cách.

Vẻ mặt Trần Thi Hàm cứng lại: “Mợ chỉ nói chuyện với cô ấy một chút, nói cho cô ấy biết gia thế của cháu thôi, lẽ nào mợ làm như vậy có lỗi sao?”

Văn Hiểu Tịch cau mày, nghiêm khắc chất vấn vợ: “Em lấy lập trường ở đâu mà dám nói thế với người ta hả?”

“Chẳng lẽ em là người ngoài sao?” Trần Thi Hàm hỏi ngược lại.

“Cô ấy cứu Ngôn Thần, nên cô ấy chính là ân nhân của chúng ta…”

“Nhưng mà cô ấy rắp tâm bất lương, Ngôn Thần với mọi người không nhìn thấy, vì sao Ngôn Thần lại thích cô ấy như vậy? Còn không phải vì cô ấy đã sử dụng thủ đoạn gì sao?” Trần Thi Hàm kiên quyết không cảm thấy cô ấy có lỗi gì, hơn nữa cô ấy còn cảm giác những việc bản thân làm đều là có ý tốt.

“Em làm như vậy cũng là vì Ngôn Thần mà, miễn cho Ngôn Thần lại bị người khác lừa cũng không biết…”

“Em đúng là bị máu dồn lên não rồi!” Văn Hiểu Tịch quát lớn: “Mặc kệ như thế nào, chuyện này đều không tới phiên em xử lý, Ngôn Thần là đứa trẻ không bố không mẹ sao? Bộ cần em tới xử lý chuyện này hả?”

“Không phải là vì Ngôn Thần sao? Lẽ nào anh muốn em tận mắt nhìn thấy cháu mình bị lừa gạt, nói cái gì cũng không nói sao? Như vậy em mới sai có được hay không?” Trần Thi Hàm vẫn không cảm thấy chính mình có lỗi gì, cô ấy nhận định Ngôn Thần đang không hiểu rõ vấn đề nên mới thích nhầm người.

“Yêu thích một người, đầu tiên không phải thích vẻ ngoài của cô ấy sao?”

“Trước tiên yêu thích tính cách không được sao? Nếu em nói như vậy, xem mặt mới có thể yêu thích, như vậy có phải trên đời này những người xấu xí là phải cô độc cả đời sao?” Văn Hiểu Tịch tức giận không nhẹ, mắng: “Tại sao em có thể nông cạn như thế?”

Trần Thi Hàm bị câu nói này chặn cho á khẩu.

Cô ấy cũng không phản bác thêm được gì.

Cô ấy chỉ có thể ngây ngốc ngồi ở đằng kia mà thôi.

Văn Hiểu Tịch hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai của Tông Ngôn Thần vai: “Đừng chấp nhặt với mợ cháu nhé, đợi mọi chuyện kết thúc xong xuôi, cậu với cháu sẽ đi tìm người trở về.”

“Không cần.” Tông Ngôn Thần nói: “Có lẽ là do cháu không đúng, vừa bắt đầu cháu nên nói rõ ràng với cô ấy.”

Anh ấy biết tuy rằng Mộ Diên Nhi không quen ở đây, thế nhưng cô ấy rất tự cường, cũng có lòng tự tôn của riêng mình.

Biết gia thế của anh ấy với cô ấy có cách biệt quá lớn, trong lòng cô ấy sẽ không thoải mái.

Đáng lẽ anh ấy nên tìm cô ấy để nói chuyện rõ ràng.

“Việc này cứ quyết định như vậy đi, hai người cũng đừng vì chuyện này mà cãi vã, lỗi là của cháu, đừng cãi nhau không cháu sẽ cảm thấy có lỗi lắm.”

“Tại sao là lỗi của cháu chứ, rõ ràng là mợ cháu nói chuyện không biết nặng nhẹ làm cho người ta tức giận bỏ đi.” Văn Hiểu Tịch vẫn là người hiểu rõ Trần Thi Hàm nhất.

“Được thôi, đều là lỗi của em.” Trần Thi Hàm vẫn còn kìm nén tức giận trong lòng, đến bây giờ cô ấy cũng không cảm giác là cô ấy có lỗi gì.

Cô ấy vẫn tự nhận là cô ấy chỉ làm việc này vì muốn tốt cho Tông Ngôn Thần mà thôi.

“Một con nhóc vắt mũi chưa sạch lớn lên ở nông thôn lấy thì làm sao xứng đôi với Ngôn Thần chứ?”

Văn Hiểu Tịch vốn kiêng kỵ nơi này là nơi công cộng nên mới không khiển trách Trần Thi Hàm, với lại đến cái tuổi này rồi mà lại cãi nhau, chẳng phải là khiến người ta chế giễu sao. Nhưng mà không nói cô ấy thì trong lòng anh ấy lại thấy khó chịu.

“Em muốn làm gì?” Văn Hiểu Tịch nỗ lực đè nén tâm tình của chính mình, bởi vì quá mức tức giận, căn bản anh ấy không bình tĩnh được: “Em nói xem, làm sao thì em mới có thể khoan dung rộng lượng được đây?”

“Anh chê em nhỏ nhen ích kỷ sao?” Trần Thi Hàm nhìn anh ấy rồi hỏi, rõ ràng cô ấy đang rất tức giận.

Văn Hiểu Tịch biết sẽ nói tiếp với cô ấy thì sẽ làm ầm ĩ lên thôi, nên anh ấy giả bộ ngủ.

Trần Thi Hàm cũng không chịu buông tha hỏi: “Tại sao anh không nói chuyện nữa?”

“Không muốn nói!” Văn Hiểu Tịch thấy phiền muốn chết: “Nhiều năm như vậy, làm sao tính tình của em vẫn không thể sửa đổi một chút nhỉ?”

“Anh ghét bỏ em thật sao?” Trần Thi Hàm vẫn cố dây dưa hỏi: “Anh hối hận vì đã cưới em chứ gì?”

Văn Hiểu Tịch cảm giác mình muốn điên mất rồi: “Đều kết hôn nhiều năm như vậy, em nói cái này làm gì nữa? Muốn để người ta chế giễu sao? Huống hồ Ngôn Thần vẫn còn ở nơi này, em không thể rộng lượng một chút, ở trước mặt người ngoài cho anh chút mặt mũi không được sao?”

Trần Thi Hàm đỏ cả mắt, cô ấy nghiêng đầu sang một bên, rõ ràng cho thấy cô ấy đang giận dỗi Văn Hiểu Tịch.

Văn Hiểu Tịch không biết al,fm gì nữa rồi, haiz, người phụ nữ này, bình thường thì không sao, nhưng trong xương vẫn luôn tùy hứng như thế, không có lòng dạ bao dung người khác.

Bọn họ cứ như thế nên rất ồn ào, làm cho Tông Ngôn Thần rất khó xử, anh ấy không biết là nên trầm mặc hay là nên khuyên bảo họ nữa.

Bây giờ anh ấy mở miệng thì lại càng không thích hợp, vì lẽ đó anh ấy cũng không nói gì.

Máy bay hạ xuống, bọn họ xuống phi cơ, Trang Gia Văn và Thẩm Hâm Dao tới đón họ.

Nhìn thấy bọn họ từ lối ra đi ra, Trang Gia Văn vẫy tay hét lên: “Anh ơi.”

“Gia Văn?” Tông Ngôn Thần nghe được tiếng nói của anh ấy.

Trang Gia Văn chạy lại ôm anh ấy rồi nói: “Nghe nói anh đi chấp hành nhiệm vụ bị thương, có làm sao không…”

“Sẽ không, yên tâm đi, anh sẽ sớm khỏi thôi.” Tông Ngôn Thần nói.

Văn Hiểu Tịch gọi điện thoại lại đây, nói với mọi người nói rằng Tông Ngôn Thần đi chấp hành nhiệm vụ bị thương, vì lẽ đó tạm thời mắt anh không nhìn thấy gì.

Chi tiết quá trình mạo hiểm này thì anh ấy cũng không nói gì, nên mấy người họ cũng chỉ biết có như vậy.

“Em chào anh ạ.” Thẩm Hâm Dao đứng bên cạnh Trang Gia Văn, nhìn Tông Ngôn Thần rồi chào.

Tông Ngôn Thần nhíu lông mày lại: “Hâm Dao hả?”

“Là em.” Cô ấy đi tới đỡ lấy một cánh tay khác của anh ấy rồi: “Chúng ta về nhà.”

Tông Ngôn Thần cẩn thận nói: “Hai người kết hôn rồi, anh không chạy về tham gia lễ cưới của hai em được, hai người tha lỗi cho anh nhé.”

“Em và Gia Văn không trách anh, bọn em cũng biết anh bận rộn mà.”

“Anh cũng không tặng quà cưới cho hai đứa.” Tông Ngôn Thần lại nói.

Thẩm Hâm Dao nói: “Anh bình an trở về chính là món quà tốt nhất rồi, có cái gì hạnh phúc hơn so với việc người một nhà chúng ta đoàn tụ đâu?”

“Hâm Dao càng ngày càng biết ăn nói rồi, có phải là do Tiểu Bảo dạy em không?”

Trang Gia Văn: “…”

Thẩm Hâm Dao che miệng: “Cũng không có ai dạy em hết, em thật lòng thật dạ nói vậy mà, mẹ cũng rất nhớ anh, vào lúc này anh có thể trở về, quả đúng thật là niềm an ủi lớn nhất đối với bố mẹ.”

| Tải iWin