“Cái này…”
Lạc Nam hết nói nổi nhìn lấy Vân Duyên, lại chỉ thấy nàng đang quay mặt sang một bên không thèm nhìn hắn.
Bắt quá gò má vốn trắng nõn đã trở nên hồng hồng trông vô cùng đáng yêu khiến người khác nhịn không được muốn hôn lên một ngụm.
Vô thức, côn ŧᏂịŧ vừa mới được hạ hỏa của Lạc Nam lại hung hăng trổi dậy đâm thẳng vào khe đùi nàng.
Vân Duyên cắn chặt cánh môi, cảm giác được sự cứng rắn và nóng như lửa đốt của đồ vật đó khiến nàng toàn thân run rẩy.
“Sai lầm…sai lầm, phản ứng tự nhiên của cơ thể!” Lạc Nam với vẻ mặt vô tội biện hộ nói.
“Ngươi im miệng!” Vân Duyên không nhịn nổi nữa quát lớn.
Lạc Nam thức thời ngậm miệng lại.
“Khanh khách, hai người các ngươi đúng là có duyên tiền định đấy!” Đông Hoa Chí Tôn cười lên quyến rũ.
“Tất cả tại ngươi chứ ai!” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.
“Tiểu tử không biết tốt xấu, vi sư đem nữ nhân dâng đến tận miệng cho ngươi mà còn không biết hưởng thụ!” Đông Hoa Chí Tôn bất mãn nhìn hắn.
Mà lúc này Lạc Nam và Vân Duyên rốt cuộc không còn tâm tình để ý đến những chuyện bên lề nữa.
Bởi vì vô cùng vô tận tri thức truyền thừa đã như thác lũ ồ ạt chảy vào trong linh hồn hai người.
Trong khoảnh khắc linh hồn cả hai như muốn nổ tung.
Truyền thừa là hình thức hoàn toàn khác biệt so với việc tự mình tu luyện.
Nếu Lạc Nam có được một quyển Chí Tôn Cấp Công Pháp, hắn sẽ bắt đầu học thuộc lòng khẩu quyết chậm rãi và tu luyện từ từ, như thế linh hồn sẽ hoàn toàn không có chút đau đớn nào nhưng đồng thời cũng sẽ tốn thời gian không ngắn để có thể hoàn toàn lĩnh ngộ và triệt để nắm giữ Công Pháp cao cấp như vậy.
Ngược lại thì truyền thừa là hình thức trực tiếp đem Chí Tôn Công Pháp khắc vào linh hồn của hắn, cưỡng ép hắn phải lập tức nắm giữ một cách thành thục, phương thức này sẽ tiết kiệm thời gian hơn nhưng Linh Hồn phải chịu đau đớn không hề nhẹ.
Tuy nhiên bản thân Lạc Nam đã từng trải qua rất nhiều lần đau hơn như thế này, cho nên hắn vẫn giữ được sự bình thản, cơ thể thả lỏng đón nhận tất cả.
Ngược lại có lẽ đây là lần đầu tiên Vân Duyên được truyền thừa Công Pháp cao cấp đến bậc Chí Tôn, nàng cảm thấy không quen, đau đến nhíu đôi mày liễu, tay chân vô thức ôm chặt cơ thể Lạc Nam, móng tay còn bấu sâu vào da thịt hắn.
Lạc Nam hít sâu một hơi, vừa bị dục hỏa thiêu đốt khiến côn ŧᏂịŧ như muốn bạo tạc, vừa tiếp nhận truyền thừa đau đớn linh hồn, vừa bị Vân Duyên dùng lực bấu vào cơ thể đau đớn thể xác.
Phải biết rằng nàng hiện tại là Tiểu Thánh, lực lượng tác động lên cơ thể của một Thiên Thể Đế cỏn con như hắn không hề nhẹ chút nào.
Chẳng khác nào tra tấn…
Bất quá mọi thứ cũng đều có cái giá của nó…
Dần dần, trong đầu Lạc Nam xuất hiện một môn công pháp hoàn chỉnh.
Chí Tôn Công Pháp – Thiên Văn Quy Hoa Quyết.
Công pháp độc nhất vô nhị từng tung hoành ngang dọc Đông Vực Nguyên Giới, do đích thân Đông Hoa Cung Chủ sáng tạo, kinh sợ quần hùng các nơi, vô số cường giả thèm thuồng ham muốn.
Thiên Văn Quy Hoa Quyết chưởng khống thiên hạ vạn văn, dung hợp thành một thể tạo thành biểu tượng Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên bất kỳ vị trí nào của cơ thể chủ nhân tùy vào ý niệm, sức mạnh cũng bắt đầu bạo phát theo cấp số nhân.
Đông Hoa Chí Tôn từng dựa vào Thiên Văn Quy Hoa Quyết dung hợp 1000 đường Ma Văn, 1000 đường Nguyên Văn, 1000 đường Phật Văn thành một, nhất chưởng hoa khai, diệt đi Chí Tôn đồng cấp.
Tiềm thức của Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh.
Công pháp này nghịch thiên a.
Không ngờ có thể dung hợp hàng vạn loại đường văn để bạo tăng sức mạnh trong quá trình chiến đấu.
Nói như vậy, Hồng Hoang Ma Văn, Nghịch Long Văn của hắn sẽ có thể dung hợp với nhau, uy lực tăng lên gấp đôi so với để chúng nó ở trạng thái tách rời.
Đương nhiên việc dung hợp và tách rời cũng chỉ nằm trong một ý niệm của chủ nhân mà thôi.
Chỉ cần Lạc Nam muốn, hắn có thể đem Hồng Hoang Ma Văn và Nghịch Long Văn tách ra một cách vô cùng đơn giản.
Thiên Văn Quy Hoa Quyết có tất cả bốn tầng.
Tầng thứ nhất giúp chủ nhân luyện hóa Nguyên Lực tinh khiết từ các loại tài nguyên, từ đó ngưng tụ ra Nguyên Văn với sức mạnh đáng sợ.
Tầng thứ hai cho phép người tu luyện dung hợp hàng nghìn đường văn trở xuống.
Tầng thứ ba cho phép người tu luyện dung hợp hàng vạn đường văn trở xuống.
Tầng cuối cùng chính là vô hạn…bất cứ bao nhiêu đường văn cũng có thể dung hợp thành một loại.
Lạc Nam chỉ mới có 122 đường Ma Văn và 122 đường Nghịch Long Văn, tu luyện đến tầng thứ hai của Thiên Văn Quy Hoa Quyết là đủ dùng.
Thậm chí dù luyện xong tầng thứ nhất tạo ra Nguyên Văn, số lượng có lẽ cũng không quá nhiều, bởi vì hắn chỉ đang có một ít tài nguyên ẩn chứa Nguyên Lực mà thôi.
Còn đạt đến đẳng cấp như Đông Hoa Chí Tôn, nàng đã tu luyện đến tầng thứ ba, thậm chí có thể là tầng cuối cùng.
Thiên Văn Quy Hoa Quyết không thể nghi ngờ là công pháp cực kỳ thích hợp với Lạc Nam.
Bởi vì trong tương lai, hắn tin chắc không chỉ có Nguyên Văn mà mình sẽ sở hữu thêm nhiều loại đường văn gia tăng sức mạnh khác.
Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý sau khi ngồi dưới gốc cây Bồ Đề cũng đã lĩnh ngộ được một loại đường văn hoàng kim cực kỳ mạnh mẽ chính là Phật Văn.
Lạc Nam tin rằng khi có cơ hội mình cũng sẽ tạo ra được Phật Văn, chiến lực lại tăng thêm đáng kể.
Tóm lại hắn cực kỳ ưa thích môn công pháp Thiên Văn Quy Hoa Quyết này.
Chẳng những giúp hắn sinh ra một loại đường văn mới như Nguyên Văn mà còn có thể dung hợp cùng các đường văn sẳn có.
Chưa hết vui mừng nhờ Thiên Văn Quy Hoa Quyết, niềm vui khác lại kéo đến.
Cuồn cuộn khẩu quyết của một thứ khác ầm ầm đi vào trong não, khảm sâu vào linh hồn.
Chí Tôn Vũ Kỹ - Hoa Tàn Thế Vẫn!
Thoáng chốc, tiềm thức của Lạc Nam liền xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Giữa vô tận thiên địa rộng lớn, một bóng dáng uyển chuyển trong tà áo đỏ thẳm diễm lệ phong hoa ung dung mà đứng.
Nàng đang rơi vào vòng vây của hàng loạt cường giả, số lượng lít nha lít nhít nhiều không đếm xuể.
Lạc Nam liền nhận ra bóng dáng trong tà áo đỏ với dung nhan phong hoa tuyệt đại kia chính là Đông Hoa Chí Tôn.
Mà những cường giả đang vây công nàng tỏa ra khí tức khiến Lạc Nam cũng phải rùng mình, người có tu vi thấp nhất cũng là Thánh Hoàng, nhân vật tu vi cao nhất là một nam tử trung niên càng khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Chỉ thấy xung quanh cơ thể nam tử trung niên này có vô tận Nhật Nguyệt Tinh Thần chiếu rọi tạo thành một dị tượng mênh mông, mỗi một tia khí tức của hắn tỏa ra càng là khiến càn khôn điên đảo, không gian kiên cố đến cực điểm của Nguyên Giới cũng xuất hiện các vết nứt li ti như mạn nhện.
Lạc Nam thầm suy đoán nam tử trung niên này là một vị Chí Tôn, sở hữu cả lực lượng của cả mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, vô cùng kinh khủng.
Có hai vị Thánh Trận Đế đang ra sức bố trí Sát Trận phong thiên tỏa địa để vây nhốt Đông Hoa Chí Tôn, Lạc Nam chỉ mới liếc quan Sát Trận một chút mà đầu choáng mắt hoa, linh hồn đau nhứt mãnh liệt.
Đây là hiện tượng khi một Chiến Trận Sư cấp thấp nhìn thấy thứ vượt xa khả năng của mình.
Hai tòa Sát Trận này vô cùng khủng bố, một tòa trong đó hiển hóa hư ảnh của hàng vạn Thần Thú đang giương nanh múa vuốt phát động thế công, một tòa khác thì hiển hóa vô cùng vô tận các loại Vũ Khí với Sát Thế mãnh liệt.
Chưa kể hàng loạt Thánh Hoàng, Thánh Đế cấp cường giả khác cũng đang thi triển vũ kỹ.
Lạc Nam không dám tưởng tượng nếu bản thân mình lọt vào trận địa như vậy sẽ là kết cục gì.
E rằng dù bật Vạn Cổ Bất Hủ Thân hay trốn vào Bá Đỉnh cũng bị nghiền nát trong khoảnh khắc.
Dù sao tu vi quá mức chênh lệch, khoảng cách xa dữ dội đến Cấm Kỵ cũng vô pháp bù đắp.
Nhưng đối mặt với trận hình địch nhân hùng hậu như vậy, Đông Hoa Chí Tôn lại chẳng đổi sắc chút nào.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nâng lên đôi cánh tay, không nhanh không chậm kết ấn.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Theo từng ấn pháp đột biến của nàng, bàn tay trắng nõn nà hiện lên vô số đường văn khác nhau nhảy múa bay lượn.
Hàng nghìn đường văn trong suốt lấp lánh, vừa hiện ra đã thôn phệ sạch sẽ Nguyên Khí vạn dặm đất trời, Lạc Nam đoán đây là Nguyên Văn.
Hàng nghìn đường văn đen kịch âm trầm nguy hiểm với năng lượng táo bạo cuồng nộ, Lạc Nam đoán đây là một loại Ma Văn…nhưng khác loại với Hồng Hoang Ma Văn.
Hàng nghìn đường văn hoàng kim chói lọi, trang nghiêm thần thánh với phạn âm ngân nga, Lạc Nam đoán đây chính là Phật Văn.
Chưa dừng lại ở đó, cảnh tượng tiếp theo mới là thứ khiến Lạc Nam kinh dị.
Đông Hoa Chí Tôn tiếp tục kết ấn.
Lần này lại là một loại văn tự xuất hiện bằng chính lực lượng của nàng kết ra.
Lạc Nam giật mình, bởi vì hắn nhận ra đây là Trận Văn của Chiến Trận Sư.
“Thiên Văn Quy Hoa Quyết!” Đông Hoa Chí Tôn nhẹ mở môi đỏ.
Thoáng chốc, thông qua các đầu ngón tay của nàng…vô số đường văn luân chuyển như thủy hỏa dao dung, ngưng kết thành một loại đường văn hoàn toàn mới với các màu sắc hỗn loạn ra sức nhảy múa.
Những đường văn này tạo thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa diễm lệ với vô số cánh hoa xoay tròn trong lòng bàn tay của Đông Hoa Chí Tôn.
Vô số cánh hoa có nhụy hoa thon dài xòe ra như châu ngọc, mỗi nhụy hoa như đại diện cho một loại đường văn đã dung hợp vào trong đó…
Phật Văn, Ma Văn, Nguyên Văn…
Nhưng điều khiến Lạc Nam kinh dị là ngay cả Trận Văn của Chiến Trận Sư cũng có thể dung hợp một cách hoàn mỹ.
Nếu như đem Trận Văn có dung hợp ba loại đường Văn khác để kết thành Trận Pháp, vậy sức mạnh của Trận Pháp đó sẽ đạt đến mức độ nào?
Không hổ là thủ đoạn của Chí Tôn, vượt qua khả năng hiểu biết của hắn.
Hô hấp của Lạc Nam trở nên dồn dập.
Hắn hiểu rằng thật ra quá trình mà Đông Hoa Chí Tôn điều động và dung hợp các loại đường văn thành Bỉ Ngạn Hoa chỉ diễn ra trong khoảnh khắc nháy mắt, chẳng qua nàng cố tình thả chậm tốc độ hình ảnh chảy qua để hắn có thể xem được từng bước rõ ràng.
Bằng không với tốc độ xuất thủ của một vị Chí Tôn, e rằng hắn ngay cả nhìn cũng nhìn không kịp.
“Chí Tôn Kỹ - Hoa Tàn Thế Vẫn!”
Đông Hoa Chí Tôn cao giọng quát thánh thót, tay áo nâng lên, bàn tay xòe ra tung chưởng.
Bỉ Ngạn Hoa xoay tròn bay cao, rời khỏi bàn tay của nàng và cấp tốc biến lớn.
Từng cánh hoa che phủ thương khung, mỗi một đường văn hóa thành nhụy hoa vươn dài chẳng khác nào chân long bay lượn trên trời, sắc đỏ thôn thiên, Bỉ Ngạn Hoa bao trùm vô số địch nhân vào trong đó, ngay cả dị tượng kinh người của vị nam tử Chí Tôn kia cũng trở nên ảm đạm trước vẻ cao sa, đẹp đẽ và nguy hiểm chết người của đóa hoa kỳ bí đó.
Như trải qua vô vàn tuế nguyệt, từng cánh hoa diễm lệ bắt đầu tàn úa…
Mà khi hoa tàn, vẫn thế liền kéo đến…
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Nổ tung, vô tận nổ tung, cảnh tượng chỉ là hủy diệt…
Bỉ Ngạn Hoa phát nổ từng cánh hoa cũng giống như chính những đường văn mạnh mẽ kia đang bạo tạc lực lượng.
Vụ nổ bao trùm tất cả, Lạc Nam cố gắng căng mắt ra quan sát cảnh tượng khốc liệt.
RĂNG RẮC…
Bên tai hắn vang lên tiếng sụp đổ của không gian như có mặt kính rơi rụng.
ẦM ẦM…
Hắn chứng kiến ngôi sao, chứng kiến mặt trời, chứng kiến mặt trăng của nam tử Chí Tôn kia cũng đang xoay tròn dữ dội, cố gắng bộc phát sức mạnh Chí Tôn Lực của mình nhằm ngăn cản vụ nổ do Hoa Tàn Thế Vẫn tạo ra.
Mãi đến khi Bỉ Ngạn Hoa thật sự tàn úa, sự héo rủ thay thế đi sự mỹ lệ, các cánh hoa rơi rụng, tất cả đường văn ảm đạm phai mờ, tiêu hao sạch sẽ lực lượng.
Toàn bộ chiến trường hóa thành đống hoang tàn, Thánh Hoàng, Thánh Đế chết thảm nhiều không kể hết.
Thiên địa mà đám người vừa đứng hóa thành một lỗ hỏng đen kịch với môi trường chân không, ngay cả xương cốt của rất nhiều Thánh Đế cũng tan thành tro bụi.
“Khụ…khụ…”
Có tiếng ho khan, chỉ còn lại duy nhất nam tử Chí Tôn kia vẫn đứng, mặt trời và mặt trăng treo trên đỉnh đầu hắn tuy ảm đạm nhưng vẫn có thể chống lại cho đến lúc này.
Y phục của hắn chật vật, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch nhưng miệng vẫn nở nụ cười đắc ý nhìn Đông Hoa Chí Tôn, hiển nhiên cho rằng nàng đã tiêu hao sạch sẽ thủ đoạn.
Chỉ là rất nhanh, nụ cười trên miệng hắn đọng lại.
Chỉ thấy Đông Hoa Chí Tôn một tay hướng về Bỉ Ngạn Hoa tàn úa nhẹ nhàng duỗi ra:
“Tuyệt Thế Thần Thông – Diệp Tử Hoa Sinh!”
Theo động tác của nàng, dưới thân Bỉ Ngạn Hoa bỗng nhiên xuất hiện những chiếc lá cây xanh biếc.
Lá cây như vòi rồng hút nước, đem tất cả Nguyên Khí trong trời đất và lực lượng của Đông Hoa Chí Tôn hút vào.
Trong chưa đầy một hơi thở, Bỉ Ngạn Hoa một lần nữa khôi phục phong thái diễm lệ mê người lại ẩn chứa sự nguy hiểm mang tính hủy diệt, từng cánh hoa nở rộ, từng nhụy hoa vươn dài.
Vẫn là vẻ đẹp chết chóc…
Mà những chiếc lá xanh cũng thay thế số phận của các cánh hoa trước đó, chúng nó trở nên ảm đạm và tan biến thành vô vàn điểm sáng bay khắp đất trời.
Đúng với cái tên Diệp Tử Hoa Sinh, lá nguyện tử vong để hoa nở rộ…
Lạc Nam nhìn mà mê mẫn cả linh hồn, hắn chưa từng nghĩ phương thức chiến đấu của một người lại có thể hoa mỹ và đẹp đẽ đến như vậy.
Đông Hoa Chí Tôn không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực trong quá khứ, từ phong thái cho đến thủ đoạn chiến đấu đều thật sự mê đắm lòng người.
Lá còn xanh nhưng hoa không tồn tại, hoa nở rộ thì lá biến tan…cũng như Hoa Bỉ Ngạn tại nhân gian, khi hoa nở thì lá không mọc, khi lá phát triển thì hoa lại chẳng xuất hiện bao giờ.
Lá và hoa như đôi tình nhân bị trừng phạt, tuy ở cùng một chỗ nhưng lại khác biệt về móc thời gian, vĩnh viễn cũng không thể chạm mặt nhau dù chỉ một lần duy nhất.
Tuy tính cách của nàng kiêu ngạo tùy ý nhưng Lạc Nam rốt cuộc hiểu ra vì sao Đông Hoa Chí Tôn lại dùng một trang viên để làm Lăng Mộ của mình.
Nó thật sự phù hợp phong cách siêu phàm thoát tục của nàng…
Diễn biến nơi chiến trường bên trong tiềm thức vẫn còn tiếp tục.
Chứng kiến Bỉ Ngạn Hoa phục sinh như cũ, nam nhân Chí Tôn hoàn toàn không còn ý định chiến đấu với Đông Hoa Chí Tôn.
Hắn xoay người muốn xé rách không gian bỏ chạy.
Đáng tiếc…
Hoa Tàn Thế Vẫn phong thiên tỏa địa, các nhụy hoa gia cố cả không gian, ngăn cản nam tử Chí Tôn bỏ chạy.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Lại là khung cảnh tận thế, lại là cảnh tượng Bỉ Ngạn Hoa úa tàn…
Chỉ là lần này, vị Chí Tôn hùng mạnh kia đã vùi mình trong dòng sông lịch sử…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
...
Ai có lòng lì xì em thì đây ạ :D
Số TK: 1809205083252 NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: TruyenHD
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295