TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4012

Chương 4012

Tô Lam hung dữ nhìn cậu con trai bé nhất đang đứng trước mặt mình: “Quan Tử Việt, con đến đây giải thích rõ ràng cho mẹ! Mỗi lần cha con hỏi thì con luôn ngoan ngoãn trả lời rành mạch rõ ràng, sao vừa đi tới nhà trẻ là con lại giở trò với cô giáo!

Con là đang muốn làm cô giáo tức chết, hay là mẹ con tức chết đây?”

Quan Tử Việt năm nay đã ba tuổi, ngoại hình gần như là tập hợp tất cả những ưu điểm của Tô Lam và Quan Triều Viễn, thế nhưng cậu bé lại không thể ngoan ngoấn đáng yêu mà lại cứ tỏ ra mình một tiểu ma vương làm náo loạn thế giới.

Giờ nghĩ lại khi Tô Duy Hưng còn học mẫu giáo, mặc dù cậu bé nói rằng mình không muốn đi học mẫu giáo, nhưng ít nhất cậu be cũng không gây ra bất kỳ sóng gió lớn nào ở nhà trẻ.

Nhưng bây giờ mỗi lần anh chàng Quan Tử Việt này đi học mẫu giáo đều khiến cô giáo.

tức giận đến mức nôn ra máu, cứ được nửa buổi lẻn ra ngoài đi lang thang giữa lớp, mấy lần đã khiến các cô giáo của cậu sợ hãi suýt ngất ra đất.

Cách đây nửa tiếng, cậu bé đã bị hiệu trưởng của trường mẫu giáo thứ ba gửi lại về nhà, và chỉ để lại một câu: “Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi đứa nhóc này” rồi bỏ chạy té khói, để lại một mình Tô Lam đứng yên trơ trọi trong gió “Anh và chị có thể đi học, tại sao con phải đi nhà trẻ?”

Anh chàng nhỏ bé này không băng giá như Tô Duy Hưng, cũng không hoạt bát, năng động như Tô Mỹ Chỉ. Mà cậu bé dường như kết hợp được những đặc điểm của anh trai và chị gái của mình, khôn ngoan như cáo, sử dụng chiêu gió chiều nào theo chiều ấy là nhất.

Một khi mà tức giận, thì cách ăn nói độc đoán chẳng khác gì anh trai mình là Tô Duy Hưng.

Đối mặt với tiếng quát tháo nạt nộ của mẹ mình, Quan Tử Việt nhàn nhã chạy đến ghế sô pha đối diện và ngồi xuống: “Em đã nói điều này từ lâu rồi. Con không thích giao tiếp với những người có chỉ số IQ thấp. Những đứa trẻ ở trường mẫu giáo ngày nào cũng khóc lóc, làm loạn. Chúng không hiểu gì ngoại trừ việc nghịch đồ chơi và lâu lâu lại thả ra một quả bom. Con còn lâu mới thèm để ý đến chúng, cũng không muốn đi nhà trẻ!”

“Quan Tử Việt, con mới ba tuổi! Sao con lại ăn nói như một ông cụ đầu hói sõi đời như thế?

Con muốn chọc: mẹ à? Con đã chuyển đến trường mẫu giáo thứ ba rồi đó. Còn đổi nữa sợ rằng không có trường mẫu giáo nào ở thành phố Ninh Lâm này dám nhận con nữa đâu! Lúc đầu anh trai con tổng cộng chỉ đổi có ba cái nhà trẻ, con bây giờ muốn phá kỷ lục của anh sao?”

“Mẹ, đừng nóng giận, tức giận rất mau già.

Mẹ đã già đến mức này rồi. Nếu tức giận nữa cẩn thận cha không cần mẹ nữa đó!”

“Con…”

Tô Lam trực tiếp bị con trai làm cho tức đến nỗi đỏ cả mặt: “Quan Tử Việt, con đứng lại cho mẹ, hôm nay mẹ sẽ đánh cho mông con nở hoa thì mới thôi!”

Khi Quan Tử Việt nhìn thấy sắc mặt của Tô Lam thay đổi, cậu bé lập tức nhảy khỏi ghế sô pha và hét lên khi chạy: “Mẹ đừng có mà tức giận nữa, mẹ còn bạo lực gia đình! Tính khí của phụ nữ đúng là thay đổi nhanh hơn lật bánh!”

“Quan Tử Việt, dừng lại ngay cho mẹ và để xem hôm nay mẹ xử lý con thế nào!”

Cũng không biết tại sao, Quan Tử Việt dường như có các tế bào vận động rất phát triển, và một đứa trẻ ba tuổi chạy thậm chí còn nhanh hơn cả Tô Lam. Cô không thể bắt kịp cậu bé và bị bỏ lại phía sau.

Chỉ trong nháy mắt, cậu bé đã trực tiếp lao ra cửa biệt thự.

Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị mở ra, hai bóng người một cao một thấp sánh bước đi vào: “Ôi trời đất ơi!”

| Tải iWin