Mặt trời đã sắp lặn, chỉ có ánh nắng chiều và ánh chiều tà làm bạn.
Chẳng được bao lâu, một hắc y nhân đi ra từ núi giả, sau đó nhanh chóng biến mất.
Tiếp đó, Tô Yên cũng dẫm làn váy chậm rãi rời khỏi.
Hoa tai trân châu theo từng bước đi của nàng mà lung lay.
Màn đêm buông xuống, xung quanh không có người, chỉ có vài nha hoàn ngẫu nhiên lướt qua ở phía xa.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, cái người kia cho ngài một tháng để trộm sách, còn muốn ngài tham gia cung yến bảy ngày sau với Tam điện hạ, là muốn làm gì?"
Tô Yên chậm rì rì đi trên con đường nhỏ làm bằng đá cuội.
Quyển sách kia, thật sự quá khó viết, hơn nữa phần lớn thời gian nàng đều phải ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, mỗi lần chỉ có thể thừa dịp hắn không có ở đó viết trộm.
Ba ngày, nàng mới viết được một chút.
Ngữ khí của hắc y nhân kia lạnh nhạt, hình như biết quyển sách kia rất quan trọng, không phải một nha hoàn nhỏ bé như nàng có thể nhìn thấy, cho thêm một tháng, hơn nữa nghiêm túc ra lệnh, muốn nàng phải tham gia cung yến bảy ngày sau.
Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Làm gian tế thật phiền phức."
Lông mày hơi nhíu lại.
Phải làm cái này, còn phải làm cái kia, lại bắt buộc phải làm.
Tiểu Hoa biết dung lượng não của ký chủ nhà mình bị hạn chế, xảy ra nhiều chuyện, tự hỏi cũng nhiều hơn, đầu sẽ đau, cho nên cũng biết nguyên nhân nàng cảm thấy phiền phức.
Hoa tai trân châu vẽ ra một độ cong duyên dáng trên không trung, an ủi nói: "Ký chủ, đừng nóng nảy, có thể làm từng chuyện một."
Tô Yên xoa đầu, nhắm mắt lại, theo bản năng, đã duỗi tay tháo túi tiền bên hông ra.
Từ bên trong móc ra một viên kẹo.
Chỉ là con đường bằng phẳng dưới chân, không biết tại sao lại có một cục đá, vậy nên Tô Yên vấp ngã, viên kẹo rơi ra ngoài, lăn một vòng tới gần một gốc cây.
Viên kẹo kia chưa bóc ra, Tô Yên trực tiếp cất bước đi tới chỗ viên kẹo rơi xuống.
Khom lưng nhặt viên kẹo trên mặt đất lên.
Chỉ là lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, bên trong lại truyền ra giọng nói của hai người.
Một giọng nói ôn hòa nho nhã: "Lâm tướng quân chinh chiến mấy tháng, chiến thắng trở về, thật đáng mừng."
Sau đó một giọng nói thô cuồng dũng mãnh vang lên: "Triệu thừa tướng, giữa hai ta sao phải khách sáo như vậy, là bổn phận của ta thôi."
Giọng nói nho nhã kia lại vang lên: "Ha ha ha, cũng đúng, vẫn là Lâm tướng quân thông thấu."
Tiếp đó, giọng nói thô cuồng kia mang theo một tia không hiểu, "Ngươi nói Tam điện hạ muốn làm gì? Vì sao bảo ta không được nói cho Hoàng Thượng biết, kế này là của điện hạ? Đây rõ ràng là cơ hội tốt để Hoàng Thượng chú ý tới điện hạ!"
Triệu thừa tướng cười, "Có lẽ, Tam điện hạ không muốn làm Hoàng Thượng chú ý tới."
"Ai ai ai, ta là tên quê mùa, thôi thôi, không cần nói nữa."
Hai người vừa nói vừa đi.
Tô Yên đứng dưới tàng cây, trong tay cầm kẹo, bóc giấy dầu, cho vào miệng.
Triệu thừa tướng? Lâm tướng quân?
Tuy rằng nguyên thân chỉ là nha hoàn, nhưng có những bí mật mà mọi người đều biết, nàng vẫn biết.
Ví dụ như..., không phải từ trước tới nay Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân đều không hợp nhau sao?
Đặc biệt là trong lúc cạnh tranh ngôi vị Thái Tử, Triệu thừa tướng duy trì Đại hoàng tử, Lâm tướng quân duy trì Nhị hoàng tử.
Chị Yên dùng vật gì để đánh đám thị vệ "^"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời
Chương 106: Hoàng tử bệnh kiều (31)
Chương 106: Hoàng tử bệnh kiều (31)