TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 421: Nữ nhân duy nhất

- Những bông hoa này chỉ mới sinh trưởng cách đây một canh giờ, nói cách khác, một canh giờ trước, trong ngư thôn này ngay cả một bông hoa cũng không có? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ có thể khiến cho hoa mọc ra từ trong đất, khiến cho trời thu biến thành mùa xuân, khiến cho không khí thôn ngư vốn trầm lắng biến thành sinh cơ dạt dào?

Có điều cổ quái.

Khác thường tất có yêu.

Ninh Tiểu Xuyên đi đến bên ngoài gian phòng hoang phế có ánh lửa, liền cảm nhận được khí tức của Vạn Âm Tiên Hậu ở trong sân.

Xem ra Vạn Âm Tiên Hậu đã thật sự bị trọng thương, bằng không cũng sẽ không trốn ở nơi này dưỡng thương.

Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển huyết khí trong cơ thể, một đoàn nguyên khí Võ Đạo từ trong cơ thể phát tán ra, bao trùm toàn bộ bàn tay, từng tia thiểm điện dày đặc quấn quanh trên ngón tay, chậm rãi bước vào trong gian phòng hoang phế.

Trong sân nở đầy hoa trắng quái lạ, tại trung tâm có một đống lửa, lửa thiêu đốt đống củi, không ngừng phát ra thanh âm “tách tách”.

Vạn Âm Tiên Hậu ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, trong hai tay cầm hai viên Huyền thạch thượng phẩm, đang nhắm mắt trị thương.

Ánh lửa leo lắt, chiếu sáng gương mặt trơn bóng như ngọc của nàng, mỗi một sợi tóc đều lưu động huyền quang ngọc bạch.

Vạn Âm Tiên Hậu chính là Ngọc Thạch Mỹ Nhân tộc, thân thể có kết cấu bất đồng với thường nhân, da thịt trắng mịn như ngọc thạch, hơn nữa trên thân thể còn tản mát ra hương thơm nhàn nhạt lạ lùng.

Bên phía đống lửa, có một khối thi thể lạnh băng, chính là Nhiếp Lan Tâm.

Ninh Tiểu Xuyên đi đến bên cạnh thi thể Nhiếp Lan Tâm, ngón tay bắt lấy cổ tay của nàng, truyền một đạo nguyên khí vào trong cơ thể nàng, thế nhưng tất cả đều đã chậm, sinh mệnh chi nguyên trong cơ thể nàng đã khô kiệt, đã hoàn toàn chết đi, cho dù có thần dược khởi tử hồi sinh cũng khó mà cứu nàng sống lại nổi.

Vạn Âm Tiên Hậu từ từ mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm thi thể trên đất, không hề có chút cảm xúc dao động nào, thản nhiên nói:

- Nhiếp Lan Tâm muốn nhân lúc bổn Hậu dưỡng thương đánh lén bổn Hậu, đã bị bổn Hậu một chưởng đánh chết rồi.

- Vì sao?

Ninh Tiểu Xuyên kiểm tra thương thế của Nhiếp Lan Tâm, quả nhiên phát hiện trước ngực có một cái đại thủ ấn, xương cốt cũng bị chấn nát.

- Chuyện giữa ngươi và nàng, bổn Hậu đã biết rồi.

Vạn Âm Tiên Hậu bình thản nói.

Thì ra sự tình đã bại lộ.

Vạn Âm Tiên Hậu là người kiêu ngạo, bất kỳ nữ đệ tử nào trong Thiên Âm Tông thất trinh trước khi xuất giá, đều sẽ gặp phải hình phạt “độc xà phệ nhục”.

Huống chi Nhiếp Lan Tâm còn là đệ tử của nàng ta, sau khi phát hiện ra chuyện giữa Nhiếp Lan Tâm và Ninh Tiểu Xuyên, rất có thể nàng đã giết chết Nhiếp Lan Tâm.

- Chỉ vì vậy mà ngươi liền giết nàng? Thực ra, sở dĩ ta và nàng phát sinh quan hệ, đều xuất phát từ sự bất đắc dĩ, nàng căn bản không hề làm sai điều gì.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút cay đắng, mặc dù Nhiếp Lan Tâm không phải là bị hắn giết chết, thế nhưng cái chết của nàng ít nhiều cũng có quan hệ với hắn.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên rất chán ghét tác phong hành sự bất chấp thủ đoạn của Nhiếp Lan Tâm, thế nhưng, lúc nhìn thấy thi thể của nàng, trong lòng hắn vẫn xúc động không nhỏ.

Vạn Âm Tiên Hậu có chút động dung, căn bản không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại nói ra lời này.

- Ngươi đang khiển trách bổn Hậu làm sai?

Nàng đứng dậy, thân thể được chín tầng ánh sáng bao trùm, mỗi một tấc da thịt đều phát sáng lấp lánh, hoàn mỹ không dấu vết, tản mát ra bảo quang màu trắng sữa, ngàn vạn đạo khí lưu xoay tròn xung quanh cơ thể nàng.

Ầm...

Một luồng khí thế mênh mông cuồn cuộn từ trong cơ thể nàng bạo phát ra, quả thực giống như chân thân của một vị Thiên Hậu giáng lâm trần thế.

Vụt...

Ninh Tiểu Xuyên gọi Ma kiếm ra, thế nhưng, hắn vẫn bị khí thế khủng bố trên người nàng chấn lui ra ngoài, Ma kiếm cắm trên mặt đất, kéo dài một chuỗi tia lửa, cho đến tận khi lưng Ninh Tiểu Xuyên đụng vào vách tường thì thân thể mới đứng vững.

Phành...

Lưng của Ninh Tiểu Xuyên đập vào vách tường, lập tức đánh sập cả vách tường thành một đống đá vụn.

Có thể bộc phát ra nguyên khí chấn động khủng bố như thế, xem ra thương thế của nàng đã khỏi hẳn rồi, hơn nữa khí thế còn cường đại hơn trước kia một phần.

Tại sao nàng ta lại khôi phục nhanh như thế?

Ninh Tiểu Xuyên thật sự không nghĩ ra, tu vi càng cao thì khi trọng thương lại càng khó khôi phục, thương thế của Vạn Âm Tiên Hậu nặng như vậy, tại sao lại có thể khôi phục nguyên khí nhanh như vậy?

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hủy đi thân thể trong sạch của đệ tử bổn Hậu, lại lợi dụng bổn Hậu giúp ngươi tiêu diệt Hắc Ám Đế Thành, bất kỳ tội nào trong hai đại tội này đều có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn, ngươi còn di ngôn gì muốn nói không?

Vạn Âm Tiên Hậu nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, đôi lông mày kẻ đen thoáng nhíu lại, mặc dù vừa rồi nàng ta đã lợi dụng nguyên khí chấn động mà đẩy Ninh Tiểu Xuyên lui ra ngoài, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn ôm thi thể của Nhiếp Lan Tâm trong ngực, không chịu thả ra.

Lúc này, Vạn Âm Tiên Hậu đứng trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, tất nhiên đã không còn là Vạn Âm Tiên Hậu trước kia.

Trên thực tế, Vạn Âm Tiên Hậu đã bị Nhiếp Lan Tâm giết chết, sau đó, Nhiếp Lan Tâm lại đoạt xá thân thể của Vạn Âm Tiên Hậu.

Linh hồn, ký ức, tri thức đều tách ra, cho nên thân thể ban đầu của Nhiếp Lan Tâm cũng biến thành xác chết.

Sau khi Nhiếp Lan Tâm đoạt xá thân thể của Vạn Âm Tiên Hậu, liền có thể đạt được tu vi Võ Đạo đăng phong tạo cực của Vạn Âm Tiên Hậu.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là thể chất của Vạn Âm Tiên Hậu không phải là nhân tộc bình thường, mà là Ngọc Thạch Mỹ Nhân tộc, là Nhân tộc thượng đẳng, có rất nhiều thiên phú Thần Thông đặc thù, tiềm lực cực lớn.

Có thể nói, sau khi Nhiếp Lan Tâm đoạt xá Vạn Âm Tiên Hậu, ít nhất cũng bớt đi 40 năm tu luyện.

- Di ngôn?

Ninh Tiểu Xuyên tự biết mình tuyệt đối không thể là đối thủ của Vạn Âm Tiên Hậu, với tính cách của Vạn Âm Tiên Hậu, nhất định sẽ giết chết hắn, cho nên, hắn đã ôm sẵn suy nghĩ phải chết, hắn khẽ cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực, nói:

- Trước khi Tiên Hậu giết ta, ta muốn mai táng cho nàng, đợi sau khi Tiên Hậu giết ta, cũng thuận tiện ném ta vào trong hầm mộ luôn, ta muốn chôn cùng một chỗ với nàng. Đây là tập tục tại quê nhà chúng ta, hai người yêu nhau sau khi chết sẽ chôn cùng một mộ, kiếp sau vẫn có thể ở cùng nhau.

Đôi mắt Vạn Âm Tiên Hậu khẽ rung động, có chút không tin, nói:

- Ngươi và nàng chẳng qua chỉ vì thú độc mà phát sinh một đêm nghiệt duyên. Chẳng lẽ ngươi còn động chân tình với nàng?

Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc trong chốc lát, ngón tay vuốt lên gò má lạnh băng của Nhiếp Lan Tâm, thở dài một hơi, nói:

- Bất kể nói thế nào thì nàng cũng là nữ nhân duy nhất trên thế giới này mà ta phát sinh quan hệ, cùng nàng chung một mộ, xem như chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.

- Nữ nhân duy nhất…

Vạn Âm Tiên Hậu thoáng giật mình, chợt nở nụ cười mỉa mai, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên ngươi không phải rất phong lưu sao? Có nhiều nữ tử yêu ngươi đến chết đi sống lại, không ngờ ngươi dám nói với ta, nàng là nữ nhân duy nhất mà ngươi từng quan hệ. Bổn Hậu dễ lừa gạt như vậy sao?

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy hôm nay Vạn Âm Tiên Hậu có chút kỳ lạ, giết người cũng không cần rườm rà như vậy, hắn ôm Nhiếp Lan Tâm đứng dậy, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nói:

- Dù sao thì ta cũng là người sắp chết, lừa ngươi để làm gì?

Ngón tay của Vạn Âm Tiên Hậu tạo thành chỉ kiếm, nhìn Ninh Tiểu Xuyên thật sâu, nhất thời có chút do dự.

Rốt cuộc là giết hay không giết?

Bên trong ngư thôn, có một trận gió đêm quét tới, phát ra thanh âm sàn sạt.

Một khắc sau, chín đạo hào quang rực rỡ từ trên bầu trời lướt qua, tựa như chín viên lưu tinh rơi xuống đất, đáp xuống trong làng chài.

Chín vị lão đạo đứng thành một hàng, đứng bên ngoài gian phòng hoang phế.

- Tiên Hậu, nếu ngươi tự nguyện đến Thiên Đế học cung diện bích trăm năm, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Thanh Vân Tử lưng mang một thanh đạo kiếm, mặc Thái Cực quái bào, thanh âm rõ ràng mà hùng hậu, đánh tan cả mây đen trên bầu trời, lộ ra ánh trăng sáng ngời.

Chín người này chính là chín vị Tổ sư đức cao vọng trọng nhất trong Đạo môn, người nhỏ tuổi nhất cũng đã hơn 80, người lớn tuổi nhất thì hơn 140, tuổi còn bọn họ cộng lại cũng đến nghìn tuổi.

Chín người bọn họ được gọi là “Đạo môn Cửu tử”.

- Đạo môn Cửu tử đến rồi.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm mừng rỡ, xem ra hôm nay vẫn có cơ hội thoát khỏi Vạn Âm Tiên Hậu rồi.

Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu điều động nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể, chỉ cần Vạn Âm Tiên Hậu bắt đầu giao thủ với Đạo môn Cửu tử, bản thân sẽ lập tức tìm cơ hội đào tẩu, trốn được xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu.

Vạn Âm Tiên Hậu rất bình tĩnh, khóe mắt có vài phần lạnh lùng, dường như căn bản không để Đạo môn Cửu tử vào mắt, nói:

- Sở dĩ lúc trước bổn Hậu thua trong tay các ngươi, đó là vì bổn Hậu đã bị thương sau trận chiến với Thái Sư Vấn Hoa. Bây giờ thương thế của bổn Hậu đã khỏi hẳn, Thần Thông lại tinh tiến, vốn dĩ định tìm đám mũi trâu các ngươi tính sổ, không ngờ các ngươi lại tự mình đưa tới cửa tìm chết.

Thương thế khôi phục?

Ngoài phòng, Đạo môn Cửu tử đều giật mình, thương thế của nàng ta tại sao lại khôi phục nhanh như vậy?

Nghiêm Tu Tử trầm giọng nói:

- Nếu như Tiên Hậu còn muốn đấu pháp lần nữa, chúng ta lại tới phân cao thấp.

Nếu như người đứng ở đây là Vạn Âm Tiên Hậu, đoán chừng đã liều mình giết chết Đạo môn Cửu tử, bày ra vô thượng Thần Thông của mình.

Thế nhưng, trên thực tế, bản chất của nàng vẫn là Nhiếp Lan Tâm.

Lúc Nhiếp Lan Tâm không nắm chắc tuyệt đối, căn bản sẽ không lỗ mãng ra tay với địch nhân. Hơn nữa, nếu như không phải là vì lợi ích tuyệt đối thì nàng cũng sẽ không ra tay.

Giết chết Đạo môn Cửu tử có chỗ tốt gì?

Đối với nàng mà nói, không có lợi ích thì không đáng để ra tay.

- Nghiêm Tu Tử, chỉ bằng vào ngươi cũng xứng đấu pháp với bổn Hậu?

Vạn Âm Tiên Hậu cao ngạo nói.

Nghiêm Tu Tử tính tình như lửa, lập tức hét lớn một tiếng:

- Vạn Âm Tiên Hậu, ngươi đừng vội đắc ý, cho dù Đạo môn Cửu tử chúng ta không trấn áp được ngươi thì Đại Kim Bằng Vương và Thánh Thượng cũng sẽ đích thân ra tay đối phó ngươi. Mặc dù bây giờ bọn họ đều ở Hoàng thành, nhưng tâm thần cũng đang chú ý nơi này, chân thân tùy thời đều có thể đến đây.

- Ồ, không bằng chúng ta đánh cuộc một phen, ngươi có tin rằng ngay cả đệ tử của ta, ngươi cũng đấu không lại không?

- Đệ tử của ngươi?

- Đúng vậy.

- Đánh cuộc thế nào?

Nghiêm Tu Tử danh mãn Đạo môn, là cường giả mà trong thiên hạ đều biết đến, tất nhiên sẽ không tin rằng mình không đấu lại đệ tử của Vạn Âm Tiên Hậu.

Vạn Âm Tiên Hậu chậm rãi nói:

- Nếu như Nghiêm Tu Tử ngươi có thể chiến thắng được đệ tử của ta, bổn Hậu sẽ đi Thiên Đế học cung diện bích trăm năm, tuyệt không bước ra khỏi Thiên Đế học cung một bước. Nếu ngươi ngay cả đệ tử của ta cũng không chiến thắng được, vậy thì Đạo môn Cửu tử các ngươi phải quỳ trên mặt đất, gọi ta một tiếng “Tổ sư”.

| Tải iWin