TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thiên
Chương 195-1: Phục mệnh (Thượng)

- Dưới tay ta có mười vạn tín đồ, xây dựng lại chỉ một Đông Lai động bất quá đơn giản như ăn sáng, không vội không vội!

Miêu động chủ cười nói một phen, quay đầu lại mời Hồng Miên đi hàn xá tạm nghỉ.

Hắn cố ý dành riêng cho nàng một gian nhà gỗ.

Phụng bồi mấy câu, Miêu đại động chủ nhận định đối phương là muốn đến tra xét, bèn lấy cớ có chuyện phải đi, không thèm để ý.

Chuyện phục dịch nữ nhân giao cho Thiên nhi và Tuyết nhi, trước mắt Đông Lai động cũng đã không còn thị nữ nào khác.

Chủ yếu là điều kiện bất tiện, tiết trời giá rét đóng băng, lại sống ngoài sơn dã trong lều gỗ, có đưa thị nữ thông thường tới cũng không chịu nổi.

Nhưng Hồng Miên mang theo nhiệm vụ mà tới, không phải là tới hưởng thụ, huống chi điều kiện nơi này cũng không thể nói là hưởng thụ.

Sau khi trò chuyện vài câu làm quen với hai nha đầu, Hồng Miên giơ tay bẻ một cột băng nhỏ từ mái nhà rũ xuống, cầm trong tay bẻ gãy, nhìn phế tích dưới chân núi than thở:

- Động chủ các ngươi cũng thật là quá đáng, lại nhẫn tâm nhìn hai thị nữ xinh đẹp yêu kiều của mình chịu khổ sở trong mùa Đông tuyết lạnh, không chịu tranh thủ thời gian xây dựng lại Đông Lai động. Các ngươi nhìn đám tỷ muội của mình mà xem, hắn còn nhẫn tâm bất kể các nàng phơi thây ở đó mà không chôn cất…

Nghe có người nói nói xấu chủ nhân của mình, hai nha đầu cắn cắn đôi môi, nhưng vì thân phận người ta nên không tiện phản bác.

Bất quá cuối cùng không nhịn được, Tuyết nhi thấp giọng trợ giúp chủ nhân giải thích:

- Đại cô cô, không phải như vậy, ngươi nghĩ oan cho động chủ chúng ta rồi. Động chủ nói ngày nào chưa báo thù cho bọn tỷ muội, ngày ấy vẫn không xây lại Đông Lai động, để cho các tỷ muội vẫn nhìn hắn, động chủ...

Nàng còn muốn nói tiếp, đã bị Thiên nhi bên cạnh len lén kéo tay áo một cái, tức thì mau chóng ngậm miệng.

Ở trước mặt Hồng Miên, hai nàng vẫn còn ngây thơ non nớt.

Hồng Miên cũng sửng sốt, quay đầu lại nhìn hai người một cái, không hề để ý động tác nho nhỏ của hai nàng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Thì ra là như vậy, ngày nào chưa báo thù, ngày ấy vẫn không xây lại Đông Lai động… chẳng lẽ là mình hiểu lầm Miêu đại động chủ là tên biến thái rồi sao…

Bất quá vẫn là biến thái, lại dùng loại phương thức biến thái này để tỏ rõ chí mình…

Dĩ nhiên nàng cũng tìm được phương pháp tiết lộ tin tức không lộ dấu vết, lắc đầu thở dài một tiếng:

- Quay lại khuyên nhủ động chủ các ngươi đi, không cần nhắc tới chuyện báo thù nữa, hiện tại ba người Viên Chính Côn đã trở thành thủ hạ của Hùng Khiếu Hùng sơn chủ, ra sức ở Trường Phong động. Mọi người đã thành đồng liêu, chuyện đã qua cứ để cho nó trở thành quá khứ đi…

Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức trợn to cặp mắt, thì ra những người xấu kia ở Trường Phong động...

Gần đây hai nha đầu ở bên cạnh Miêu Nghị, gần như ngày nào cũng nghe Miêu Nghị và đám thủ hạ thương nghị chuyện báo thù, động chủ vẫn đau đầu nhức óc không biết cừu nhân trốn đi đâu, lại không tiện khua chiêng gióng trống đi tìm. Bây giờ tung tích bọn chúng đột nhiên bại lộ, hai nha đầu không nhịn được nắm chặt quả đấm.

Ngày nào các nàng cũng nhìn thấy thi thể các tỷ muội kia, cũng rất khó chịu, cũng rất muốn báo thù...

Yên lặng chú ý tới phản ứng của hai người, Hồng Miên đã hiểu rõ trong lòng, biết đã đạt đến mục đích sơn chủ bảo mình tới đây, không cần nói thêm gì nữa, nếu không ngược lại dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ.

Rất nhanh câu chuyện đã được chuyển sang đề tài khác, tỷ dụ như phong cảnh xung quanh Đông Lai động… Quá đáng hơn là Hồng Miên lại hỏi tới chuyện hai nha đầu làm ấm giường cho Miêu Nghị.

Đề tài mập mờ như vậy, đừng nói hai nha đầu, ngay cả Hồng Miên cũng cảm thấy ngượng miệng.

Nhưng không có cách nào khác, lần này ngoại trừ phải hoàn thành nhiệm vụ sơn chủ giao phó, còn có nhiệm vụ riêng tư nữa, bởi vì nàng và Lục Liễu không muốn thấy sơn chủ của mình nhảy vào trong hố lửa.

Trước khi tới đây Lục Liễu len lén giữ nàng lại nói, không biết sơn chủ có thật sự có ý với Miêu động chủ hay không.

Hồng Miên nói, có thì đã sao.

Lục Liễu nói, chúng ta không gặp hắn được bao nhiêu lần, vạn nhất bản thân tên nọ có vấn đề… Tỷ tỷ, nếu như sơn chủ thật sự cùng hắn... sau này chúng ta phải phục vụ hắn, tỷ cũng không muốn gặp người có vấn đề phải không, phải lưu ý thật kỹ…

Trải qua nhắc nhở, Hồng Miên cũng cho là đúng, loại chuyện đó rất phổ biến trong giới tu hành, sau khi một ít nam nhân tìm bạn lữ song tu, thường sẽ thu cả thị nữ của bạn lữ mình, có người trắng trợn không kiêng nể, có kẻ âm thầm lặng lẽ.

Hai nàng hiểu rất rõ ràng tính tình Tần Vi Vi, nàng luôn luôn không ưa nam nhân làm loạn ở phương diện này. Nếu thật sự cuối cùng xuất hiện chuyện Lục Liễu nói, chắc chắn Tần Vi Vi sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó không biết giữa chủ tớ sẽ tranh cãi bất hòa với nhau tới mức nào.

Vì vậy mới có cảnh tượng hiện tại, Hồng Miên muốn tìm hiểu Miêu đại động chủ trên mọi phương diện, chuyện giữa hắn và hai thị nữ bất quá chỉ là một trong số đó.

Thiên nhi và Tuyết nhi cũng không phải là trẻ con, tự nhiên biết đề tài mập mờ của Hồng Miên là ám chỉ chuyện gì, khiến cho hai nàng vô cùng xấu hổ.

Thấy hai người nhăn nhó, Hồng Miên lại bổn cũ soạn lại, chê bai thóa mạ Miêu Nghị, dùng phép khích tướng.

Cuối cùng ngay cả Thiên nhi cũng không nhịn được giải thích:

- Đại cô cô, động chủ không phải là loại người như ngài nghĩ, từ trước tới nay hắn chưa từng làm chuyện đó với chúng ta, cũng chưa hề chạm qua, làm sao tệ hại giống như ngài nói?

Hồng Miên cũng không trông cậy vào Miêu Nghị là chính nhân quân tử gì, giới tu hành chuyện chủ nhân ngủ với thị nữ là rất bình thường, chỉ là muốn thăm dò tính tình Miêu Nghị như thế nào. Huống chi nếu như sơn chủ thật sự có ý, như vậy hiển nhiên cũng đã động lòng về phương diện này, sau khi trở về nàng cũng dễ ăn nói, không ngờ rằng nhận được một câu trả lời như vậy.

Sau khi sửng sốt hồi lâu Hồng Miên ngạc nhiên nói:

- Các ngươi ở chung một chỗ lâu như vậy, từ trước tới nay Miêu động chủ vẫn chưa hề động tới các ngươi ư?

Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, mỗi lần giúp động chủ tắm rửa Thiên nhi và Tuyết nhi cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch như nai nhảy, thậm chí là mong đợi động chủ sẽ làm gì đó với các nàng. Bởi vì trước khi các nàng bị đưa tới Đông Lai động, đã có mụ mụ chuyên môn dạy dỗ các nàng về chuyện ấy, để có thể làm hài lòng tiên nhân.

Cho nên hai người cũng đã sớm có chuẩn bị tâm tư, biết sớm muộn gì mình cũng phải hầu hạ chăn gối cho động chủ. Không ngờ rằng luyện ra một thân bản lãnh chỉ là vô ích, không tìm được cơ hội phục vụ chủ nhân.

Vẻ mặt Thiên nhi và Tuyết nhi trở nên xấu hổ ngượng ngùng, thi nhau lắc đầu quầy quậy, ý là không hề đụng tới các nàng.

- Chuyện này là thật hay giả?

Hồng Miên ép hỏi lần nữa.

Tuyết nhi cúi đầu thấp giọng nói:

- Trên thực tế động chủ không phải là loại người như vậy.

| Tải iWin