Bên trong Nam Cung phủ, sau khi yêu khí hung mãnh tán đi, Tư Đồ Cảnh và Tử Hàm Yên lập tức xông vào đại môn.
Vừa tiến vào Nam Cung phủ, liền nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương từ bên trong đi tới.
Sau khi nhìn thấy Thanh Tước Vương, Tư Đồ Cảnh liền kinh ngạc đến mức rớt cằm, lập tức thối lui một bên.
Hắn tất nhiên biết rõ thân phận của Thanh Tước Vương, chính là một vị chúa tể trong Đại Hoang, ngay cả lão tổ tông của Tư Đồ tộc cũng không dám trêu chọc nàng.
Không ngờ nàng lại đến Nam Cung phủ.
Tử Hàm Yên cũng không biết thân phận của Thanh Tước Vương, nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đi cùng một thiếu nữ thập phần mỹ mạo, trong lòng cũng kích động vô cùng, thậm chí sinh ra vài phần địch ý với thiếu nữ áo xanh.
- Ninh công tử, ngươi không sao chứ?
Tử Hàm Yên đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, ẩn ý hàm tình nói.
- Không có gì.
Ninh Tiểu Xuyên mỉm cười đáp.
- Liêu đâu rồi?
Tử Hàm Yên ân cần hỏi thăm.
- Có lẽ lại đi tu luyện rồi. Đối với loại cấp bậc tồn tại như Liêu, sinh tử của Nam Cung Minh cũng không đáng để nó đặt trong lòng.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Tử Hàm Yên nhìn sang thiếu nữ áo xanh cách đó không xa, thấp giọng nói:
- Vậy nàng… nàng ta thì sao? Nàng ta là ai?
- Nàng ta?
Ninh Tiểu Xuyên dường như đoán được tâm sự của Tử Hàm Yên, nói:
- Thân phận của nàng rất đặc thù, ngươi không biết thì tốt hơn.
- Ninh Tiểu Xuyên, ta có một điều vẫn luôn muốn hỏi ngươi, thê tử của ngươi đâu rồi?
Thanh Tước Vương vô tâm vô phế (*) hỏi, thậm chí nói ra trước mặt Tử Hàm Yên.
(*) không tim không phổi, ý nói là thờ ơ, hời hợt
Tiểu Linh Nhi gọi Ninh Tiểu Xuyên là “cha”, gọi Ngọc Ngưng Sanh là “mẹ”, Thanh Tước Vương tất nhiên cho rằng Ngọc Ngưng Sanh chính là thê tử của Ninh Tiểu Xuyên.
Ngọc Ngưng Sanh vốn dĩ đi cùng Ninh Tiểu Xuyên, bây giờ chỉ còn một mình Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng Thanh Tước Vương tất nhiên rất hiếu kỳ.
Đương nhiên, nàng cũng hoàn toàn không để tâm tới cảm thụ của Tử Hàm Yên, sau khi nghe vậy, sắc mặt Tử Hàm Yên liền trở thành trắng bệch, thanh âm run rẩy, nói:
- Thì ra… Thì ra ngươi đã thành gia, thực xin lỗi, lúc trước ta đã mạo muội rồi.
Dứt lời, Tử Hàm Yên liền lập tức rời xoay người rời đi, khoảnh khắc nàng quay người đi, đôi mắt có chút phiếm hồng.
Ninh Tiểu Xuyên vô tình làm người khác thương tâm, nhưng hết lần này tới lần khác lại là vết thương lòng.
Tư Đồ Cảnh tất nhiên biết Ninh Tiểu Xuyên chưa thành gia, liền bước ra phía trước, nói:
- Ninh huynh, chẳng lẽ phải rời khỏi Cửu Việt Cương rồi ư?
- Có lẽ phải đi thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bóng lưng th rời đi, khẽ gật đầu.
- Tiếp theo có dự tính gì không?
Tư Đồ Cảnh tiếp tục nói.
Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua Thanh Tước Vương, cũng không kiêng kỵ gì, nói:
- Nếu như có cơ hội, nhất định sẽ đến Thiên Đế Sơn, tương lai chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.
Trên mặt Tư Đồ Cảnh lộ ra thần sắc mừng rỡ, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc, nói:
- Người sáng suốt đều nhìn ra được Tử cô nương có tình ý với ngươi. Nàng ta… Ngươi có cần ta giúp ngươi giải thích một chút hay không?
Rất hiển nhiên, Tư Đồ Cảnh cũng đang hỏi thăm Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc có tình cảm với Tử Hàm Yên hay không?
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên có tình ý với nàng, Tư Đồ Cảnh tất nhiên sẽ giúp Ninh Tiểu Xuyên giải thích, ít nhất Tử Hàm Yên sẽ không cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là một kẻ lừa gạt tình cảm nữ tử.
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên không có cảm tình với nàng. Như vậy thì đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ kết thúc là tốt nhất. Tư Đồ Cảnh cũng sẽ không giải thích gì thêm, cứ để nàng tiếp tục hiểu lầm cũng là chuyện tốt.
Ninh Tiểu Xuyên hơi trầm tư một lát, trong lòng có chút do dự, cuối cùng nói:
- Hết thảy cứ tùy duyên đi.
Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền theo Thanh Tước Vương rời đi.
- Tùy duyên? Tùy duyên là ý gì?
Tư Đồ Cảnh có chút buồn bực, nhìn theo bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên rời đi, lẩm bẩm:
- Hắn rốt cuộc là muốn ta giải thích hay là không giải thích đây?
Tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương đều cực nhanh, thoáng cái đã rời khỏi Cửu Việt Thiên Thành, thi triển thân pháp phóng về phía Đại Hoang.
Bất luận tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên nhanh như thế nào, Thanh Tước Vương vẫn có thể đuổi kịp.
Cuối cùng, Ninh Tiểu Xuyên cũng lười so tốc độ với nàng nữa, không muốn uổng phí khí lực, cho nên gọi Song Đầu Thạch Thú ra, ngồi xếp bằng trên lưng thạch thú, chuẩn bị bắt đầu tu luyện, trùng kích cảnh giới Tam Bộ Thiên Thê.
Thanh Tước Vương cũng nhảy xuống trên lưng Thanh Tước Vương, đi tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Tại sao đột nhiên không đua nữa? Tốc độ của ngươi thật ra cũng rất nhanh, có thể sánh ngang với một vài Thiên Nhân, không bằng chúng ta hãy thử so khả năng kiên trì đi?
- Không so.
Ninh Tiểu Xuyên dứt khoát từ chối.
Thanh Tước Vương ngồi xổm xuống, mỉm cười tủm tỉm nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Làm sao vậy? Lúc trước ta đã nói gì sai ư? Chẳng lẽ không nên đem chuyện ngươi có thể thê tử nói ra? Thực ra, ta cố ý làm vậy đấy.
- Vì sao?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thanh Tước Vương với vẻ khó hiểu.
Thanh Tước Vương nói:
- Ngươi rõ ràng đã có thê tử, còn đi trêu ghẹo nữ hài tử khác, vốn dĩ đã không đúng rồi. Ta là chủ nhân của ngươi, nếu ngươi làm chuyện không đúng, ta tất nhiên phải quản rồi. Ninh Tiểu Xuyên, ta phải nghiêm túc nói với ngươi rằng, nam nhân không thể quá hoa tâm, bên người có một nữ nhân là đủ rồi.
Ninh Tiểu Xuyên dở khóc dở cười, cảm thấy mình giống như đang bị một tiểu cô nương thuyết giáo, nói:
- Ngươi thấy bên cạnh ta có nữ nào không?
Thanh Tước Vương đảo mắt, nhìn khắp xung quanh, nói:
- Không phải ngươi đã có mẹ của Tiểu Linh Nhi rồi sao? Nàng đâu rồi?
- Nàng đi rồi.
Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên có chút buồn vô cớ, trong đầu hiện ra hình ảnh Ngọc Ngưng Sanh ngồi trên đỉnh đầu của lạc đà huyết sắc, dần dần biến mất tại cuối thông đạo dịch chuyển không gian.
Tu vi.
Nếu như bản thân có được tu vi cường đại thì đã không trơ mắt nhìn nàng rời đi, không có cách nào đuổi theo bước chân của lạc đà huyết sắc.
Thanh Tước Vương dường như cũng nhìn ra được trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có phiền muộn, liền khẽ thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi phải kiên cường một chút, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một mỹ nữ càng xinh đẹp hơn. Nói cho ta biết, ngươi thích loại hình nữ tử nào? Ta sẽ truyền lệnh xuống, để bọn chúng giúp ngươi tìm khắp Bắc Cương, nhất định sẽ có nữ nhân tốt hơn nàng ta.
Ninh Tiểu Xuyên quả thật sắp phát điên rồi.
Thanh Tước Vương làm Đại Vương cũng quá chu đáo rồi.
Không chỉ giúp thuộc hạ uốn nắn tác phong sinh hoạt, còn săn sóc quan tâm đến đời sống tình cảm của thuộc hạ, thậm chí khi nhìn thấy cảm xúc tiêu cực của thuộc hạ, còn tích cực giúp thuộc hạ tìm kiếm một nửa còn lại.
Đại Vương này… quả thật rất có lương tâm a.
- Không cần, chuyện này tự ta có thể giải quyết được.
Ninh Tiểu Xuyên luôn miệng nói.
Thanh Tước Vương nghiêm túc gật đầu, nói:
- Còn một việc khác, ta cũng muốn hỏi ngươi, cái Phượng Hoàng Linh mà ngươi giao cho Phượng Hoàng Linh, rốt cuộc từ đâu mà có được?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, nói:
- Cái đó là do một đầu Phượng Hoàng đưa cho ta, nàng nói rằng, sau này nếu gặp phải phiền toái, có thể bằng vào sợi lông Phượng Hoàng này đi tìm nàng, nàng có thể giúp ta giải quyết toàn bộ nguy nan.
Ninh Tiểu Xuyên cố ý nói như vậy, chính là muốn chấn nhiếp Thanh Tước Vương.
Nếu như sau lưng Ninh Tiểu Xuyên thật sự có một đầu Phượng Hoàng làm chỗ dựa, cho dù trong lòng Thanh Tước Vương có chủ ý xấu với hắn, cũng không thể không suy nghĩ cẩn thận.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên nói ra lời này, cũng âm thầm quan sát thần sắc của Thanh Tước Vương.
Thanh Tước Vương liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, thần sắc cực kỳ quái dị, nói:
- Khó trách ngươi lại không muốn ta giúp ngươi tìm kiếm phối ngẫu, thì ra là ngươi có quá nhiều sự lựa chọn rồi, quả thật đã xem nhẹ ngươi a.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết “Phượng Hoàng Linh” đối với Phượng Hoàng mà nói, có ý nghĩa rất đặc thù, nếu không phải là người quan trọng thì Phượng Hoàng căn bản sẽ không giao Phượng Hoàng Linh cho đối phương.
Nếu Ninh Tiểu Xuyên biết được ý nghĩa trong đó, có lẽ hắn đã không nói lung tung rồi.
Dù sao thì lúc trước nữ tử thần bí cũng lưu lại Phượng Hoàng Linh trong sào huyệt, chưa chắc đã lưu lại cho hắn, Phượng Hoàng Linh kia cũng chưa chắc là lông vũ trên người nữ tử thần bí, mà rất có thể là nàng lấy được từ nơi khác.
Thanh Tước Vương tất nhiên đã hiểu lầm Ninh Tiểu Xuyên và đầu Phượng Hoàng kia từng có một đoạn tình cảm, bằng không, tại sao Phượng Hoàng lại giao Phượng Hoàng Linh trân quý nhất cho hắn?
Thanh Tước Vương lại nói:
- Thân là chủ nhân của ngươi, ta không thể không nhắc nhở ngươi, người tặng Phượng Hoàng Linh cho ngươi là một đầu Phượng Hoàng, thân phận không phải tầm thường, nếu ngươi và nàng sinh ra nhân quả, tương lai khó đoán trước là phúc hay họa.
- Có ý gì?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên chấn động vô cùng.
Xem ra Thanh Tước Vương quả thực đã nhìn ra lai lịch của nữ tử thần bí rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy ngạc nhiên đối với thân phận của nữ tử thần bí, dù sao thì nữ tử thần bí cũng đã từng dạy hắn tu luyện Võ Đạo, cũng có thể xem là một nửa sư phụ của hắn.
Thanh Tước Vương trầm tư một lát, thận trọng nói:
- Lai lịch của đầu Phượng Hoàng này, rất có thể có liên quan tới một nền văn minh cao cấp, dù sao thì những nền văn minh đó cũng rất đáng sợ, không phải là cảnh giới của ngươi bây giờ có thể tưởng tượng được.
- Tại sao nàng ta lại xuất hiện tại Ngọc… xuất hiện tại Bắc Cương?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Thanh Tước Vương nói:
- Có lẽ có liên quan tới Thiên Đế, hoặc cũng có thể có quan hệ tới một bí mật của thời đại Phong Thần.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Thanh Tước Vương, cảm giác như nàng còn lời gì đó chưa nói ra? Chẳng lẽ, nàng cảm thấy tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, còn chưa đủ tư cách để biết rõ những bí mật này?
- Rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại có quan hệ với thời đại Phong Thần?
Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục hỏi.
Thanh Tước Vương do dự một lát, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, cuối cùng vẫn nói:
- Rất lâu trước đây, có người đã phát hiện có một cổ động còn sót lại từ thời đại Phong Thần tại Bắc Cương, lúc ấy đã hấp dẫn rất nhiều cường giả chủng tộc tiến đến dò xét, thế nhưng cuối cùng cũng không tìm ra cổ động đó. Về sau, cổ động đó được tu sĩ đời sau gọi là Phong Thần động. Mặc dù hiện nay, vẫn có rất nhiều người tìm kiếm cái động phủ đó.
- Lần Phong Thần động xuất hiện, có lẽ là một vạn năm trước, khi ấy đã tạo ra một vị tuyệt thế nhân kiệt, trở thành người duy nhất sau thời đại Phong Thần, tu luyện đến cảnh giới Thần Linh.
- Thiên Đế?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Đúng vậy, chính là Thiên Đế.
Thanh Tước Vương nói:
- Nghe đồn, Thiên Đế sở dĩ có thể tu luyện thành Thần, chính là vì nhận được truyền thừa Cổ Thần trong Phong Thần động. Cho nên, các tiền bối của tộc ta đều phân tích rằng, Phong Thần động trong truyền thuyết, rất có thể ở ngay trong phạm vi địa vực Trảm Thiên hoang lĩnh. Bởi vì, Thiên Đế chính là từ nơi này đi ra ngoài, cuối cùng trở thành vô thượng Chân Thần.
- Nếu ngươi thật sự gặp được đầu Phượng Hoàng kia, ta có thể khẳng rằng, nàng ta nhất định là cổ sinh linh đi ra từ trong Phong Thần động, chẳng qua, không biết tại sao nàng ta vẫn còn sống sót. Dù sao thì Phong Thần động phủ cũng rất thần kỳ, không phải là thứ mà chúng ta có thể lý giải được.
Thanh Tước Vương lại nhíu mày, nói:
- Chỉ có điều, ta ở trong Trảm Thiên hoang lĩnh đã rất nhiều năm, nhưng căn bản không tìm được bất kỳ cổ động nào. Thật kỳ quái, chẳng lẽ ta tìm nhầm chỗ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 560: Xứng chức Đại Vương
Chương 560: Xứng chức Đại Vương